“Nhà cửa sập hết, đất còn nứt toác , ít nhất cấp tám trở lên!”
Nghe câu trả lời của gã, đàn ông mặt vuông còn kịp gì thì một cụ già bên cạnh lên tiếng.
“Này em, đúng . Vừa gì động đất cấp tám, mạnh nhất cũng chỉ tầm cấp ba là cùng. Mấy trận động đất nhỏ thế gần đây ngày nào chúng chẳng trải qua, gì chuyện nghiêm trọng như .”
Mấy nạn nhân khác cạnh mở lời cũng gật đầu lia lịa: “ đấy em, trận động đất hôm còn bao nhiêu đang chờ cứu viện, đừng bịa chuyện lãng phí sức .”
Gã đàn ông cà nhắc thì gấp đến độ hai hàng lông mày như bay lên: “Sao dối chứ! Cái chân của chính là ngã lúc chạy trốn ban nãy đấy. Bạn đè công trường xây dựng, vẫn đang chờ đến cứu mà!”
“Hơn nữa đó là một trận siêu động đất, mặt đất còn nứt một khe lớn. Nghiêm trọng như , chẳng lẽ cảm giác gì ?”
Nghe thấy bốn chữ “công trường xây dựng”, hai tình nguyện viên trẻ tuổi bất giác .
Họ ba đồng đội đến công trường từ hôm qua, đến bây giờ vẫn thấy về.
về chuyện siêu động đất mà gã đàn ông , ai cũng thấy khó hiểu. Một trận động đất lớn như thế, thể ai cảm nhận ?
“Cậu em ...” Một dân định lên tiếng chỉ trích gã đàn ông què chân, nhưng đàn ông mặt vuông giơ tay ngăn , sang với gã.
“Đồng hương, miêu tả trận động đất xem nào.”
Thấy chịu tin , gã đàn ông cà nhắc vội vàng kể hết chuyện.
“ và bạn ngang qua công trường xây dựng, thấy bên trong mấy dụng cụ đào bới nên định lấy vài thứ để cứu . Ai ngờ chúng mới bước thì mặt đất rung chuyển dữ dội. vội chạy ngoài, may vấp ngã. Bạn sâu hơn nên kịp thoát, chôn vùi ở trong đó .”
Nghe đến mấy chữ “lấy dụng cụ đào bới”, ánh mắt hai tình nguyện viên khẽ lóe lên, chút tự nhiên mà mặt .
Người đàn ông mặt vuông xong, lập tức bảo tình nguyện viên trẻ hỏi xem lúc nãy đội nào đang nhiệm vụ gần công trường xây dựng .
Chưa đợi tình nguyện viên hỏi, chạy tới, gọi lớn: “Đội trưởng, phó đội trưởng cho tới báo, là ở công trường xây dựng xảy sập đổ, hình như chôn vùi mất mấy tình nguyện viên . Anh dẫn qua đó cứu viện.”
Đám đông hóng chuyện thì lộ vẻ vỡ lẽ: “Phải , mấy tòa nhà mới ở công trường xây dựng đáng lẽ sập từ lâu, thế mà cứ trơ hai ba tòa. Chắc là bây giờ đến giới hạn, tự sập thôi, chứ động đất .”
Người bên cạnh cũng hùa theo: “ , mấy tòa nhà cao tầng thiện đó trải qua mấy trận động đất, vốn yếu lắm , giờ đột nhiên sập cũng gì lạ.”
Gã đàn ông cà nhắc bên cạnh thế, đầu tiên là sững , đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không sập đổ, sập đổ! Đội trưởng, thể nhầm , lúc đó mặt đất rung chuyển mạnh, thậm chí còn nứt một khe lớn, chắc chắn là động đất.”
Ánh mắt gã chằm chằm đàn ông mặt vuông, gật đầu đáp : “Đồng hương, yên tâm, của chúng qua đó cứu viện . Chỉ cần bạn còn sống, chúng nhất định sẽ cứu . Anh cứ đăng ký thông tin , để họ đưa nghỉ ngơi.”
Nói xong, đàn ông mặt vuông hiệu cho một tình nguyện viên bên cạnh.
Thế nhưng, đợi tình nguyện viên kịp bước tới, gã đàn ông cà nhắc lùi mấy bước, xoay chân thấp chân cao vội vã về phía công trường.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“ nghỉ ngơi! Bạn còn đang chôn ở đó, qua xem .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-233.html.]
Doanh trại cứu trợ chỉ tiếp nhận nạn dân chứ ép buộc ai ở . Huống chi của gã còn đang chôn vùi, gã yên tâm hiện trường xem xét cũng là chuyện thường tình.
Cứ thế, tại chỗ theo bóng lưng gã đàn ông cà nhắc khuất dần.
Vài nạn nhân lắc đầu thở dài: “Thời buổi , khỏe mạnh cũng dồn đến phát điên.”
“Ai mà chẳng thế, giờ cứ tiếng động gì là giật co giò chạy. Ông thấy cả tòa nhà sập mà tưởng động đất thì cũng dễ hiểu thôi.”
Hai tình nguyện viên đó , một lúc , cả hai thận trọng với đàn ông mặt vuông: “Đội trưởng, chúng em chuyện báo cáo.”
Nghe hai tình nguyện viên báo cáo xong, cặp mày của đàn ông mặt chữ điền vốn nhíu chặt nay càng thêm cau .
“Ý các là, Tôn Vũ Triết và hai đến công trường xây dựng từ sáng hôm qua, đến giờ vẫn thấy về?”
Cả hai cùng gật đầu.
Người đàn ông mặt chữ điền hỏi: “Vừa bên báo cáo mấy tình nguyện viên chôn vùi, chính là họ ?”
Hai , thành thật đáp: “Đội trưởng, chúng cũng chắc, nhưng sáng nay em trai và em gái của Tôn Vũ Triết tìm đến đội cứu viện Mây Trắng, nhờ họ hỗ trợ tìm .”
Đi từ hôm qua mà đến giờ vẫn về, nếu những chôn vùi đúng là họ thì khả năng cao là họ vùi lấp từ hôm qua .
đàn ông chân thọt ban nãy quả quyết rằng công trường mới sập gần đây thôi.
Rốt cuộc thì thời điểm nào mới đúng? Hay là, hôm qua sập một , hôm nay sập thêm nữa?
Người đàn ông mặt chữ điền nhanh chóng tìm một khác cũng đang mặc bộ đồ màu xanh quân đội, dặn dò vài câu, liền vội vã về phía công trường.
Nhìn bóng lưng đó khuất dần, đàn ông mặt chữ điền cầm lấy bộ đàm, nét lo âu thoáng qua mặt.
Tình hình hiện tại chỉ mất kết nối thông tin liên lạc, mà ngay cả tín hiệu vô tuyến và bộ đàm cũng chẳng hiểu vì thể sử dụng .
Máy móc bật lên chỉ thấy một tràng tiếng rè rè chói tai.
Cứ như , chỉ liên lạc với thế giới bên ngoài cắt đứt, mà ngay cả việc truyền tin giữa các đội cứu viện cũng chỉ thể dựa sức , chạy bộ báo tin chứ thể nhờ đến bất kỳ công cụ hỗ trợ nào.
Đội trưởng mặt chữ điền thở dài một , đội chiếc mũ bảo hộ lên đầu dẫn một đội khác lên đường.
Trong khi đó, ở đầu bên , đàn ông chân thọt khi rời khỏi tầm mắt của ở khu cứu trợ thì lập tức vòng , chui một đống đổ nát gần đó.
Nấp đống phế tích, gã một vòng một phía khác của khu cứu trợ.
Gã tìm một vị trí khuất thể quan sát tình hình bên trong, yên đống đổ nát.