Ngay lập tức, ý chí chiến đấu của cô sục sôi.
Ca trực trong ngày vẫn kết thúc, khi trả đồ và chào tạm biệt Khương Đàn, Lâm Sơ về vị trí gác ở cửa của khu tị nạn.
Cô thậm chí còn bỏ lỡ bữa tối. Như thường lệ, trong bữa tối hôm đó, phần bánh của Lâm Sơ Tào Tường và hai gã đồng đội còn cướp mất.
Cô tỏ thái độ bất mãn, nhưng ba gã đồng đội dùng những lý do như “Con gái ăn hết nhiều thế ”, “Con gái ăn ít một chút cho dáng”, “Cô gầy thế , là ăn nổi ” để lấp l.i.ế.m cho qua.
Lâm Sơ chỉ phản đối cho lệ thôi. Nhìn bọn họ chia ăn hết chiếc bánh của , cô lặng lẽ lấy tay áo che , lén pha một lọ dung dịch dinh dưỡng bát canh uống cạn.
Thiếu mất món chính, với sức ăn hiện tại của cô, chút canh loãng bụng tiêu hóa hết sạch.
Uống xong bát canh pha dung dịch dinh dưỡng, Lâm Sơ liếc ba kẻ chén sạch chiếc bánh ngô của , đặt chiếc bát cái sọt bên cạnh.
Rất nhanh thôi, cô sẽ đòi cả vốn lẫn lãi từ bọn họ.
Sáng hôm , khi ăn sáng xong, Lâm Sơ đến trường b.ắ.n luyện tập bia ngắm trong hai tiếng như thường lệ.
Trường b.ắ.n cả bia di động. Lâm Sơ vốn luyện tập độ chính xác khi đối mặt với các mục tiêu đang di chuyển, vì thế từ hôm nay, cô bắt đầu tập b.ắ.n bia di động.
Ca trực của cô bắt đầu lúc 10 giờ sáng. Sau khi tập b.ắ.n xong, Lâm Sơ về phía ký túc xá như hai ngày .
Trên đường về, ngoài việc ngang qua khu ký túc xá dành cho những sống sót bình thường, cô còn ngang qua nhà ăn.
Cô xoa cái bụng đang réo òng ọc, rẽ nhà ăn, dùng 1 điểm công lao đổi lấy hai chiếc bánh.
Điểm công lao của khu tị nạn ghi trực tiếp tài khoản của cô, và thông tin xác thực tài khoản chính là dấu vân tay và mống mắt của cô. Chỉ cần xác thực đồng thời cả hai, cô thể sử dụng điểm công lao trong tài khoản của .
Bánh bán ở nhà ăn cũng cùng loại với bánh phát trong bữa ăn công tác của đội an ninh.
Dì bán hàng thấy cô mặc đồng phục đội an ninh, nhịn bèn hỏi: “Loại bánh bữa ăn công tác của các cháu đều phát ? Sao cháu còn tự mua gì?”
Lâm Sơ cố nặn một nụ gượng gạo: “Cháu thích ăn loại bánh nên mua thêm mấy cái để dành ạ.”
Nói đến đây, cô dừng một chút, chỉ khay bánh bên trong: “Dì lấy cho cháu thêm một cái nữa nhé, cháu mua tổng cộng 3 cái.”
Dù dì bán hàng hiểu nổi thích thứ bánh , nhưng cũng gì, chỉ lấy thêm một cái nữa đưa cho Lâm Sơ.
Đợi Lâm Sơ thanh toán điểm và rời , dì khỏi thở dài.
“Haizz, cái thời buổi gì thế , đến cái thứ bánh khô khốc khó ăn mà cũng coi là mỹ thực.”
Lâm Sơ ôm ba chiếc bánh trong lòng, bước khỏi nhà ăn thì chạm mặt huấn luyện viên Từ đang .
“Huấn luyện viên Từ.” Lâm Sơ khẽ nhếch môi, nở một nụ lịch sự.
Đối phương cũng gật đầu đáp , liếc ba chiếc bánh trong lòng cô.
Lâm Sơ hề che giấu cũng dừng bước, chỉ đơn giản gật đầu chào nhanh chóng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-190.html.]
Phía lưng cô, huấn luyện viên Từ dừng bước. Dì bán hàng thấy , mặt liền lộ vẻ tươi .
“Huấn luyện viên Từ, hôm nay đến mua thịt hộp ?”
Lâm Sơ mang ba chiếc bánh về ký túc xá, lục trong gian lấy t.h.u.ố.c mà cô tìm trong kho của hiệu t.h.u.ố.c đây.
10 giờ, Lâm Sơ đến vị trí trực ban hôm nay của là cửa phòng thí nghiệm, thấy ba gã đồng đội mặt mày tươi rói chờ cô nhận ca.
“Này, Lâm Sơ, cuối cùng cô cũng đến , còn tưởng là...”
Nói đến đây, Tào Tường tiếp nữa mà chỉ đó hai gã đồng đội còn cùng phá lên .
Lâm Sơ nở một nụ vẻ bất đắc dĩ: “ nào dám đến chứ, thì lấy điểm công lao mà sống.”
Dường như nắm thóp sự bất lực của cô, nụ mặt ba Tào Tường càng thêm rạng rỡ.
Trực ban ở phòng thí nghiệm nhàn hạ như ở cửa , lúc nào cũng các nhà nghiên cứu . Mặc dù cửa xác thực bằng vân tay và mống mắt, nhưng nhân viên an ninh như họ vẫn kiểm tra kịp thời, nếu phát hiện khả nghi, dù xác thực thành công, cũng báo cáo ngay lập tức.
Vì , bọn họ cũng chỉ dám đùa cợt trong chốc lát, nhanh chóng nghiêm túc việc.
Mãi cho đến giờ cơm trưa, đều háo hức mong chờ nhân viên nhà ăn đẩy chiếc xe chở đầy suất ăn công tác tới.
Lâm Sơ chủ động tiến lên, định giúp nhân viên lấy bốn suất ăn của họ từ xe xuống.
Thế nhưng, tay cô chạm chiếc sọt lớn đựng suất ăn của bốn , Tào Tường ở bên cạnh ha hả bước tới và bê cả cái sọt .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Mấy việc nặng cứ để cho.”
Lâm Sơ cũng tranh giành với , chỉ dùng khóe mắt liếc chiếc sọt. Nằm cùng là hai chiếc bánh ngô khô khốc."
"Bữa ăn trong ca trực phát xong như ngày, ba gã theo thói quen chìa tay về phía miếng bánh của Lâm Sơ.
Thế nhưng , Lâm Sơ để họ dễ dàng lấy như , mà chỉ bẻ một miếng nhỏ chừng một phần tư từ chiếc bánh của .
Ba Tào Tường lập tức nhíu mày, tỏ vẻ vui.
“Cô thì bọn ăn đủ?”
“Lỡ chiều nay tuyết rơi đột ngột, các chắc cũng kiệt sức mà c.h.ế.t dí ngoài đó nhỉ?” Lâm Sơ c.ắ.n một miếng bánh nhỏ tay, thản nhiên buông một câu.
Nghe cô , Tào Tường đảo mắt, liếc hai . Cả ba thêm gì nữa, bèn vươn tay giật lấy miếng bánh còn từ mặt Lâm Sơ.
Ăn no một bữa ăn no bữa nào cũng , chuyện họ vẫn phân biệt .
Bọn họ giờ đây hiển nhiên coi Lâm Sơ như kho lương của riêng . Cứ đến ca trực là thêm một phần bánh từ cô. Trong tình hình thực phẩm ngày càng khan hiếm, họ cảm thấy hời to.
Cả đội an ninh chỉ hai thành viên nữ, mà chị Khương chẳng dễ chuyện.
Còn Lâm Sơ thì ít , là mới, tuổi còn trẻ, dễ bắt nạt.
Mấy ngày nay, họ cứ nghĩ gặp may khi xếp chung ca trực với Lâm Sơ.