Cô định thu con xác sống , nhưng khi đưa tay chạm , nó biến thành một con lợn nái đang chảy dòng m.á.u đỏ sẫm .
“Lâm Chiêu Đệ, tao g.i.ế.c mày!”
Lâm Sơ phắt , đối diện với gương mặt đáng ghét đó.
Cô đột ngột bật dậy, đầu đập tường. Cơn đau nhói khiến cô từ từ mở bừng mắt.
Trước mắt cô là bức tường trắng thô ráp, hành lang trống trải và chiếc giường khung sắt đơn sơ.
Cô đang co ro trong góc tường, tay siết chặt thanh xương dính đầy dịch não trắng đỏ, mỗi đốt ngón tay đều trắng bệch vì dùng sức quá độ.
Lâm Sơ thả lỏng tay, dùng bàn tay dính bẩn còn day day sống mũi, liếc đồng hồ hệ thống."
"10 giờ 23 phút sáng.
Giấc ngủ kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ.
Tỉnh dậy, cô co duỗi các khớp xương cứng đờ mới bước phòng vệ sinh.
Hiện tại, điện và nước trong gian hệ thống đều sử dụng miễn phí.
Gọi là “tạm thời” là bởi vì Lâm Sơ thấy mục đổi tiền điện nước bằng điểm tích lũy trong danh sách của hệ thống.
Tiền nước: 10 điểm/thế giới. Tiền điện: 10 điểm/thế giới.
Con đắt, nhưng đối với đa tân thủ thì chẳng mấy thiện.
[ Ký chủ cứ yên tâm, thế giới đầu tiên là giai đoạn bảo vệ tân thủ. Hệ thống sẽ bắt đầu thu phí điện nước từ thế giới nhiệm vụ thứ hai. ]
Biết hệ thống thu phí, Lâm Sơ liền yên tâm xả nước trong phòng vệ sinh để gột sạch những vết m.á.u . Dù cẩn thận nhưng cô vẫn tránh khỏi việc m.á.u zombie b.ắ.n . May mắn là cô zombie thương, chỉ vài vết xước nhỏ do va quệt với mặt đất trong lúc né tránh.
Tắm rửa xong xuôi, Lâm Sơ lấy lọ t.h.u.ố.c sát trùng Povidone thu từ kho d.ư.ợ.c phẩm để khử trùng những vết xước nhỏ , đó lấy từ trong gian một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ để mặc cho đồ ngủ.
Cô tiện tay gom về hai thùng quần áo bệnh nhân như thế từ nhà kho. Cô thực sự đang thiếu quần áo. Ngoài bộ đồ thể d.ụ.c mặc ban đầu, cô chỉ bộ đồ thể d.ụ.c màu đen nhận từ gói quà tân thủ của hệ thống. Vì , khi thấy quần áo bệnh nhân trong kho, cô chút do dự mà tích trữ luôn hai thùng. Dù thể mặc ngoài, nhưng cô thể dùng đồ ngủ khi ở trong nơi trú ẩn.
Quần áo bệnh nhân nhiều, mà khăn tắm thì thiếu, thế là Lâm Sơ bèn xé luôn một bộ để lau khô tóc. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Sơ quen để tóc ngắn gọn gàng, điều giúp cô đỡ bao nhiêu phiền phức trong cảnh hiện tại.
Đợi tóc ráo nước, Lâm Sơ bước khỏi phòng vệ sinh, dùng chiếc ấm siêu tốc tặng trong gói quà tân thủ để đun nước. Cô cắm điện ở góc tường, đó xuống giường, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của đêm qua.
Trước khi ngoài tối qua, cô ăn một ống dung dịch dinh dưỡng, bây giờ chỉ còn một ống duy nhất, mà bụng cô bắt đầu réo ầm ĩ.
Vậy nên, thứ đầu tiên Lâm Sơ lôi là một thùng mì gói hết hạn.
Kỹ năng “Biến Phế Thành Bảo” của cô hôm nay chỉ còn một lượt sử dụng, một hồi đắn đo, cô quyết định đặt tay lên thùng mì.
Một luồng sáng trắng lóe lên, và một dòng chữ hiện trong đầu cô.
[ Vật phẩm: Thùng mì gói thể ăn.
Độ hiếm: D.
Mô tả: Được cải tạo từ mì gói quá hạn, thể ăn, nhưng thể ăn. ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-19.html.]
Lâm Sơ dòng mô tả trong đầu, thùng mì mặt, nhất thời nên phản ứng gì.
Thùng tổng cộng 12 hộp mì, hết hạn một năm. Bây giờ từ thể ăn biến thành thể ăn, đáng lẽ Lâm Sơ vui mới . ... “ thể ăn” là ?
Cô xem thử, rốt cuộc là nó “ thể ăn” đến mức nào.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Chiếc ấm siêu tốc bên cạnh bắt đầu bốc nóng. Lâm Sơ lấy một hộp mì khỏi thùng, thao tác thuần thục mở bao bì, lấy chiếc nĩa dùng một , đổ các gói gia vị lên vắt mì.
Nước sôi, Lâm Sơ rót nước hộp, đậy nắp , dùng nĩa gài bên , lặng lẽ hộp mì chờ đợi ba phút trôi qua.
Ba phút ngày thường trôi qua nhanh, nhưng mỗi đợi mì chín, Lâm Sơ cảm thấy nó dài đằng đẵng.
Vì thế, cô cố gắng việc khác để phân tán sự chú ý.
Đầu tiên, cô đếm lượng zombie mang về, tổng cộng 16 con.
Tiếp đó, cô lấy một trong ba chiếc kệ hàng từ cửa hàng tiện lợi , đặt nó sát bức tường đối diện giường, xếp 11 hộp mì còn lên kệ.
Cuối cùng ba phút cũng tới.
Hít hà mùi mì thơm nồng, Lâm Sơ dùng nĩa lật miếng giấy niêm phong nắp hộp, vội vàng gắp một đũa lớn và cho ngay miệng.
Ấy...
Cũng ngon mà.
Lâm Sơ hiểu tại hệ thống định nghĩa đây là “mì gói thể ăn”. Cô thấy nó chẳng khác gì mì gói bình thường từng ăn, thậm chí còn phần thơm ngon hơn.
Thấy Lâm Sơ ăn ngon lành, hệ thống hiếm khi chủ động lên tiếng.
[ Ký chủ, cô thật sự thấy mì gói ngon ? ]
“Hửm?”
Lâm Sơ đang ăn dở, bất ngờ câu hỏi thì sững , đó gật đầu: “Ngon mà, chẳng khác gì mì gói ở thế giới cũ của cả.”
[ ... ]
“Chắc tại văn hóa ẩm thực của khác với chúng thôi.”
Tô mì nóng hổi dường như xua tan hết mệt mỏi cả ngày của Lâm Sơ, cô bỗng hứng trò chuyện với hệ thống.
lẽ phản ứng của cô ngoài dự đoán của hệ thống, nên nó đáp nữa. Lâm Sơ cũng chẳng để tâm, ăn xong tô mì nóng hổi, cô vứt rác gian, dự định ngoài sẽ mang vứt. Sau đó, cô tiếp tục sắp xếp chiến lợi phẩm của .
Những thứ điều kiện bảo quản khắt khe và hết hạn như d.ư.ợ.c phẩm thì để trong gian tĩnh lặng thời gian là nhất. gian hạn, cô vẫn dọn một ít chỗ trống.
Sau một hồi cân nhắc, Lâm Sơ quyết định lấy hết đồ ăn quá hạn , xếp chúng lên tầng cùng của kệ hàng. Số sử dụng “Biến Phế Thành Bảo” hạn, nên cô định sẽ để dành đồ ăn quá hạn , khi nào cần thì dùng kỹ năng biến chúng thành đồ ăn . Cứ như , gian trống ít chỗ.
Xong xuôi, Lâm Sơ dậy, phòng vệ sinh.
Cô lấy tấm rèm cửa tháo từ cửa hàng tiện lợi treo ở góc chữ L của phòng vệ sinh, ngăn nó thành hai gian riêng biệt. Bên ngoài vẫn là nhà vệ sinh, còn gian hẹp dài bên trong dùng phòng mổ.