Dương Kiến Thành đồng ý, khăng khăng nền tuyết: “Chi Hành , bố , bố xong .”
Thấy Dương Chi Hành điên cuồng lắc đầu, Dương Kiến Thành ho thêm vài tiếng khẽ thở dài.
“Bố cảm nhận đầu óc vấn đề . Từ dầm tuyết tỉnh , tinh thần bố lúc nào cũng mơ màng.”
“Cô gái là con gái bố, mà bố chẳng chút ấn tượng nào. Cả... cả lão Triệu nữa, suốt đường ông kể nhiều chuyện ngày xưa, những chuyện bố nhớ gì cả.”
“Chi Hành, con tha cho bố . Con dầm tuyết, nhưng bố .”
“Cả đời bố lời con nhất. Mong cuối cùng của bà khi mất, là hy vọng bố thể dầm tuyết.”
Dương Chi Hành liên tục lắc đầu: “Không bố, lúc đó ký sinh, lời của ký sinh bố thể tin là thật .”
Dương Kiến Thành ho khan, : “Con còn hiểu con ? Nếu bà cho rằng việc dầm tuyết là đúng, thì lời con mà chạy chứ?”
“Bà bố cùng bà .”
Ông dứt lời, đột nhiên thấy tiếng gọi í ới vọng từ phía xa.
Triệu Thư Nhiễm lắng một lúc cất tiếng đáp : “Thiên Thiên, chúng ở đây!”
Rất nhanh, vài bóng từ trong khu rừng gần đó chạy .
Đi đầu là Dương Thiên Thiên trong chiếc áo phao dài màu xanh da trời.
Triệu Văn Tân theo sát ngay , lâu thêm hai nữa là Thư Ý đang dìu Chu Nhược Tình cà nhắc về phía họ.
“Bố, ngoài trời tuyết lạnh thế , bố đất gì? Anh hai, đỡ bố dậy!”
Dương Thiên Thiên chạy tới, thấy cảnh tượng mắt thì giậm chân bực bội, lập tức tiến lên định đỡ Dương Kiến Thành dậy.
Thế nhưng, khi đến gần, cô đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh.
“Bố!”
"Đang chìm trong niềm vui sướng khi gặp , nhóm của Triệu Thư Nhiễm bỗng thấy tiếng hét liền sang Dương Thiên Thiên. Thấy cô nàng đang trợn tròn mắt, họ vội theo hướng mắt của cô.
Không thì thôi, tới thấy nền tuyết trắng xoá tự lúc nào loang một vũng m.á.u đỏ thẫm.
Dương Kiến Thành hai tay đang ôm chặt lấy bụng, tay ghì lấy một con d.a.o gọt trái cây cắm phập , m.á.u tươi cũng từ đó mà ứa .
Dương Thiên Thiên và Dương Chi Hành vội lao tới bịt lấy vết thương của ông.
Triệu Thư Nhiễm thì lập tức về xe lấy hộp cứu thương.
“Đừng phí công nữa.” Đến giờ phút , Dương Kiến Thành dường như thể điều khiển cơ mặt của . Ông cố kéo khoé môi, nở một nụ để an ủi đôi con thơ mặt.
Dù chỉ nhớ con trai Dương Chi Hành, nhưng sự chăm sóc tỉ mỉ của Dương Thiên Thiên mấy ngày nay, cùng với đôi mắt giống hệt vợ quá cố của cô khiến ông tin rằng cô bé chính là con gái .
“Bố cùng bà Ngô. Các con ngoan, hai đứa nương tựa , sống, sống cho thật .”
“Bố ơi, bố đừng ! Chúng con mới mất , bố đừng bỏ chúng con nữa ?” Dương Thiên Thiên quỳ sụp bên cạnh ông, lóc van xin, nước mắt cứ lã chã rơi xuống nền tuyết, đóng thành những đóa hoa băng li ti.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-163.html.]
“Con ngoan, đừng nữa.” Dương Kiến Thành dường như vô cùng đau đớn, cứ vài chữ thở dốc mấy , “Không thì lát nữa nước mũi đông thành đá, khó chịu lắm đấy.”
Dương Thiên Thiên thể ngừng cho .
Triệu Thư Nhiễm mang hộp cứu thương tới, quỳ xuống bên cạnh họ, định đưa tay xử lý vết thương cho Dương Kiến Thành, nhưng ông ghì chặt lấy con dao, nhất quyết buông.
“Đừng lãng phí sức lực và t.h.u.ố.c men vì .”
“Tất cả các con... sống cho thật .”
Nói , ông đột ngột rút con d.a.o khỏi bụng, đ.â.m mạnh bên hông còn .
Tốc độ quá nhanh, một ai kịp phản ứng.
Cơ thể ông vốn suy yếu cực độ vì dầm trong tuyết, giờ tự đ.â.m thêm hai nhát chí mạng, một lòng c.h.ế.t thì dù cho đại la thần tiên cũng khó lòng cứu nổi.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Chi Hành, chăm sóc em gái con cho .”
Trăn trối xong, gương mặt Dương Kiến Thành dần hiện lên một nụ mãn nguyện.
*Bà xã, em chậm một chút, đến với em đây.*
Thấy mặt đất tắt thở, Dương Thiên Thiên oà lên nức nở.
Dương Chi Hành siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố hết sức kìm nén cảm xúc, nhưng đôi mắt đỏ ngầu và những đường gân xanh nổi cộm trán tố cáo tất cả.
Triệu Thư Nhiễm lưng , vội lau nước mắt bước về phía cách đó xa. Bà ôm chầm lấy cô, hai con cứ thế lặng lẽ rơi lệ.
Triệu Văn Tân tiến lên vỗ vai Dương Chi Hành.
Chu Nhược Tình cũng khập khiễng đến bên Dương Thiên Thiên, kéo cô lòng .
Nỗi bi thương bao trùm cả một trời tuyết trắng.
Một lúc , Dương Chi Hành dậy, thu dọn t.h.i t.h.ể của cha. Được Triệu Văn Tân giúp sức, đưa ông đến một góc, đang chuẩn đào một hố tuyết để chôn cất thì đột nhiên thấy một loạt tiếng bước chân.
Mấy , đồng loạt dừng tay, cảnh giác về phía âm thanh phát .
Chẳng bao lâu , một đám trông như nông dân cầm xẻng, bồ cào và đủ thứ gậy gộc từ trong rừng chạy . Bọn chúng bước thoăn thoắt, chỉ mặc độc một lớp áo mỏng manh.
Là một đám ký sinh giả!
Đếm sơ qua cũng hơn mười tên.
Sắc mặt nhóm Dương Chi Hành lập tức biến đổi, nhanh chóng bước lên một bước, chắn những khác lưng .
Thấy họ, gã cầm đầu sáng mắt lên, toe toét: “Chà, hôm nay bội thu nhỉ! Một, hai, ba... Sáu !”
“Chúng sắp thêm sáu đồng bọn mới , còn mau lên, trói hết chúng cho tao!”
Gã cầm đầu vung tay lệnh, đám phía đồng thanh đáp lời lập tức xông lên, vung vẩy vũ khí trong tay tấn công họ.