Cuối cùng, cô như ý nguyện khi gặp Lâm Phong Phú ở nhà ăn trong tù.
Kẻ thù g.i.ế.c cha .
Cô vốn định nhân cơ hội để trừ khử Lâm Phong Phú.
Ai ngờ ngay khi thứ chuẩn xong xuôi, Lâm Phong Phú đột nhiên biến mất.
Bạch Vi hình dung sự sụp đổ của lúc đó như thế nào.
Vì báo thù, cô thậm chí từ bỏ cả cuộc đời .
Thế nhưng kẻ thù biến mất hư ngay trong tù.
Cùng biến mất với gã còn ít khác.
Bạch Vi nào tâm tư nghĩ nhiều, cảm giác chỉ còn một bước nữa là tới đích đột nhiên mất hết hy vọng suýt chút nữa bức cô phát điên.
Cho đến mười ngày , cô cũng ném 'Vô Hạn Tận Thế'.
Cô , cơ hội đến.
Chỉ cần cô thể tóm Lâm Phong Phú trong vô vàn thế giới nhiệm vụ , cô sẽ thể tự tay đ.â.m c.h.ế.t kẻ thù, báo thù cho cha.
“Cô bây giờ ở thế giới thứ tư, gã cô, chắc là sắp đến thế giới thứ năm nhỉ.”
Nghe câu hỏi của Lâm Sơ, Bạch Vi mím môi lắc đầu, “Tốc độ thời gian trôi trong 'Vô Hạn Tận Thế' e là giống với nhận thức của chúng .”
“ gã trải qua bao nhiêu thế giới, nhưng dựa thông tin thu ở mấy thế giới , chắc chắn gã sẽ đến thế giới nào.”
Nghe Bạch Vi , trong mắt Lâm Sơ lóe lên một tia sáng tối.
“Nói thử xem.”
"Lời của Bạch Vi khiến Lâm Sơ trầm mặc một lúc lâu.
Từ thế giới , khi từ miệng Mã Nham rằng Lâm Phong Phú khả năng cũng bước thế giới tận thế vô hạn , cô vẫn luôn mong chờ.
Mong chờ một ngày nào đó sẽ gặp trong cái thế giới mà g.i.ế.c phạm pháp .
Và , tự tay kết liễu .
cô , chơi đưa các thế giới tận thế một cách ngẫu nhiên, gặp quen chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Vì , suy nghĩ vẫn luôn cô chôn chặt nơi đáy lòng.
Chỉ khi đêm về, trong những giấc mơ chập chờn về quá khứ và kết cục bi t.h.ả.m của , ý nghĩ đó mới trỗi dậy mãnh liệt.
Vậy mà bây giờ, Bạch Vi với cô rằng cách để cô gặp Lâm Phong Phú.
Chỉ là để đạt điều kiện đó, sắp tới cô cần nỗ lực tích cóp điểm thưởng nhiều hơn nữa.
Ngay lúc cô đang mải mê suy nghĩ, Bạch Vi đột nhiên lên tiếng.
“Trong túi mấy ống tiêm. Loại dung dịch trong suốt là t.h.u.ố.c mê, còn loại màu xanh lục là t.h.u.ố.c chữa thương.”
Dòng suy nghĩ của Lâm Sơ cắt ngang, cô chút kinh ngạc đối phương: “Cô định đưa ống tiêm cho ?”
Lâm Sơ nhớ ngay. Chiều nay, Bạch Vi dùng ống tiêm để khống chế cá, và cũng định dùng nó để gây mê cô.
Bạch Vi gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-117.html.]
“ hy vọng cô thể sống sót đến ngày đó để giải quyết Lâm Phong Phú.”
Thấy Lâm Sơ vẫn yên nhúc nhích, Bạch Vi dường như hiểu , bèn nhún vai.
“ cô chắc chắn đang lo giở trò. Cô cứ đợi g.i.ế.c lấy đồ cũng muộn.”
Nói , cô nhắm nghiền mắt .
Chỉ cần thành tâm nguyện g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Phong Phú, cô c.h.ế.t cũng hối tiếc.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên chờ c.h.ế.t của Bạch Vi, Lâm Sơ siết chặt con d.a.o găm trong tay.
Thật ngờ ở một nơi như thế giới tận thế vô hạn , thể gặp một chung kẻ thù là Lâm Phong Phú.
Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cô kẻ cuồng sát, việc g.i.ế.c chẳng mang cho cô chút khoái cảm nào.
Sau khi đối phương là con gái của Bạch Chính Đức, sát ý của Lâm Sơ đối với Bạch Vi cũng vơi ít nhiều.
Cùng là nạn nhân của Lâm Phong Phú, tại họ chĩa vũ khí ?
Nếu hôm nay Bạch Vi g.i.ế.c cô, hoặc cô g.i.ế.c Bạch Vi, một khi Lâm Phong Phú , hẳn sẽ khoái trá.
“Hôm nay đang ở địa bàn của căn cứ 1, g.i.ế.c cô.”
“ nếu cô còn dám theo dõi nữa, thì cô hậu quả đấy.”
Giọng lạnh lùng của Lâm Sơ lọt tai Bạch Vi, đang nhắm mắt chờ chết, như một bản nhạc trời.
Cô lập tức mở mắt, Lâm Sơ với vẻ ơn.
“Còn nữa, ân oán giữa cô và Lâm Phong Phú là chuyện của cô, nhất cô nên tự cầu nguyện cho sống đến lúc đó . chỉ báo thù cho riêng .”
Nhìn gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Lâm Sơ, ngàn lời của Bạch Vi cuối cùng chỉ gói gọn trong vài chữ:
“Xin , và... cảm ơn cô.”
Lúc Lâm Sơ cởi trói, Bạch Vi đau đến toát mồ hôi hột.
“Cái tay , để nắn cho.”
Nhìn cổ tay mềm oặt như xương của Bạch Vi, Lâm Sơ hiếm khi nổi “lòng ”, dùng sức bẻ một cái.
Chỉ “rắc” một tiếng, cổ tay của Bạch Vi nắn .
“Ui... đau c.h.ế.t !”
Bạch Vi đau đến giật nảy , cả khuôn mặt nhăn nhúm .
Lâm Sơ mặt đổi sắc, chỉ nhún vai: “Cô đấy, là bác sĩ pháp y.”
Nghe , Bạch Vi bất giác rùng , nhưng dám hó hé nửa lời, chỉ thể trơ mắt Lâm Sơ dùng thủ pháp tương tự nắn nốt tay trái của .
Đợi đến khi cả hai tay đều cử động , cô thò tay túi, móc một loạt ống tiêm.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Quả nhiên như lời cô , dung dịch trong ống tiêm loại trong suốt, cũng loại màu xanh lục.
Cô xếp ngay ngắn những ống tiêm xuống đất đẩy về phía Lâm Sơ.
“Cho cô.”