“Họ hôm nay căn cứ dùng điện quá tải, điện năng ưu tiên cung cấp cho công trường và tòa nhà văn phòng. Khu nhà ở sẽ cắt điện đến bảy giờ tối.”
Bây giờ mới bốn giờ chiều, còn ba tiếng nữa mới đến bảy giờ tối.
Họ thể lầu chờ suốt ba tiếng đồng hồ, đành tự leo thang bộ.
Bạch Vi Lâm Sơ với vẻ đề phòng: “Cô .”
Lâm Sơ nhún vai, đang định thờ ơ bước cầu thang thì Bạch Vi đột nhiên nảy ý khác, ánh mắt lóe lên.
“Thôi, cô .”
Nói , đợi Lâm Sơ đồng ý, cô liền bước .
Hai vẫn giữ cách an hai mét mà leo lên lầu.
Leo đến nửa đường, thấy bốn bề vắng lặng, Bạch Vi đột nhiên dừng bước, cô.
“Này, thành quả hợp tác lúc nãy, đến lúc chia cho đấy.”
"Thấy Lâm Sơ im lặng, Bạch Vi cau mày.
“Cô đừng giả ngu.”
Lâm Sơ liếc mắt camera giám sát ở cao. Dù tòa nhà cúp điện, nhưng với tính cách quái gở của ông già Trình , chừng lão cố tình chơi xỏ họ một vố.
Nhìn theo ánh mắt Lâm Sơ, Bạch Vi cũng hiểu ý cô.
Cô vẻ cũng điều, hít sâu một để nén giận xoay tiếp lên lầu, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Vừa thì cô cũng đừng hòng lấy thứ đó, đừng mà quên.”
Lâm Sơ phía khẽ nhướng mày.
Lời Bạch Vi quả thật sai.
Lúc nãy, khi xử lý vết thương cho 31, chỉ cô và Bạch Vi ở gần nhất. Hạ Chính Dương tuy bên cạnh cầm máy , nhưng chỉ cảnh Lâm Sơ đang sơ cứu. Vì , hề thấy một vết thương khác gần đó bắt đầu mọc vảy đúng lúc 23 xông tới.
Lâm Sơ và Bạch Vi thì thấy rõ.
Dường như ngay từ đầu, Bạch Vi cô cũng là nhiệm vụ. Ngay khoảnh khắc thấy chiếc vảy, cô mượn cớ đưa kẹp cầm m.á.u để hiệu hợp tác với cô.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Đó cũng là lý do vì Lâm Sơ rõ kẻ vảy cá đang lao đến lưng mà vẫn né tránh.
Nếu né, cô sẽ bỏ lỡ cơ hội lấy chiếc vảy ngay trong tầm tay.
Còn nếu né, tuy nguy hiểm, nhưng với sức bền cơ thể hiện tại, cô vẫn đáng để cược một phen.
Chỉ là cô ngờ, Bạch Vi chiêu đó. Không chỉ tay nhanh, chuẩn, độc để hạ gục kẻ vảy cá, mà còn câu giờ giúp cô.
Nhìn bóng lưng đầy vẻ ấm ức phía , Lâm Sơ khẽ nheo mắt.
Cứ thế, hai một một leo lên tầng 12.
Lâm Sơ mặt đỏ, thở gấp, ngay cả một thở dốc cũng .
Bạch Vi thì thở hổn hển vài , đầu thấy Lâm Sơ vẫn bình thản như thường, khỏi lẩm bẩm: “Vận may của cô cũng thật đấy.”
Lâm Sơ thoáng ngơ ngác, nhưng hiểu ngay ý cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-111.html.]
Có lẽ Bạch Vi cho rằng thể lực của cô là nhờ ba viên t.h.u.ố.c tăng lực. Rốt cuộc, công hiệu của t.h.u.ố.c tăng lực khá mơ hồ, tăng bao nhiêu còn tùy thuộc thể chất và vận may.
Nói thì… lẽ Bạch Vi vẫn tiếp xúc với t.h.u.ố.c cải tạo cơ thể.
Hai vẫn giữ cách an hai mét, hành lang cho đến cuối dãy. Phòng của Lâm Sơ là phòng cuối cùng, nên cô lướt qua Bạch Vi.
Bạch Vi dừng bước cửa phòng , đầu Lâm Sơ đầy cảnh giác.
Sau khi qua, Bạch Vi siết chặt đồ vật trong tay, ánh mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Lâm Sơ chẳng buồn để tâm xem cô nghĩ gì, cô đến cửa phòng , lấy thẻ phòng chuẩn trong.
lúc , cô thấy giọng của bên cạnh.
“Lâm Sơ, chẳng lẽ từ đầu đến cuối, cô hề thấy áy náy chút nào ?”
“Áy náy?”
Động tác của Lâm Sơ khựng .
Cô cẩn thận hồi tưởng một lát, Bạch Vi, nghiêm túc trả lời:
“Nếu cô đang đến ‘Tiểu An’, thì lấy tiếc.”
Là tiếc nuối, áy náy.
Nói xong, cô mặc kệ phản ứng của Bạch Vi, phòng, đóng cửa, khóa trái, một loạt động tác vô cùng dứt khoát.
Bạch Vi bỏ tại chỗ, khi lời Lâm Sơ , sắc mặt bỗng chốc biến đổi liên tục như tắc kè hoa. Cuối cùng, cô căm giận sập cửa.
“Tiểu An?”
“Liên quan gì đến Tiểu An!”
“Thứ ch.ó má mưu mô đó là do tao giết, liên quan quái gì đến cô !”
“Rốt cuộc là chứ!”
“Chẳng lẽ chuyện quá khứ chỉ khắc cốt ghi tâm, còn tất cả những liên quan đều quên sạch ?”
Bạch Vi xòe lòng bàn tay , bên trong là một chiếc vảy màu đen còn dính máu. Đây là thứ Lâm Sơ ném tay cô lúc hai lướt qua .
Cô vẫn nhớ, hồi ở thế giới gốc, từng nhận xét về Lâm Sơ rằng: tuy nhiều, nhưng hứa là , một lời như đinh đóng cột.
Chỉ bằng một giây đồng thuận ngắn ngủi, cô thể giao lưng cho đối phương, và khi xong việc, đối phương cũng giao thứ cần lấy cho .
Bạch Vi , cô nên mừng vì một hợp tác như Lâm Sơ, giúp nhiệm vụ ẩn thành thuận lợi đến .
cô vẫn hận.
Cô hận Lâm Sơ khi đối mặt với thản nhiên như đối mặt với một xa lạ.
Cô thế mà nhớ , là con gái của đó.
“Tất cả đều thể quên, nhưng Lâm Sơ, riêng cô thì .”
Bạch Vi nghiến răng, nắm chặt lòng bàn tay, khi ngước mắt lên nữa, đôi mắt ngập tràn hận thù kiên định.
Ở phòng bên cạnh, ngũ quan cường hóa giúp Lâm Sơ hết những lời lẩm bẩm đầy uất ức của Bạch Vi.