Những tiếng la ó, c.h.ử.i bới vang lên khắp nơi.
Thái dương thị trưởng Lý giật giật, đang định lên tiếng thì một giọng yếu ớt vang lên trong phòng.
“Không… như … Oẹ…”
Tiếng sột soạt vang lên từ đất, lúc mới phát hiện Giang Đại tỉnh từ lúc nào.
Hắn đang cố gắng gượng dậy.
nửa tấm vải thấm nước quấn chặt, vật lộn một hồi lâu mới thò cái đầu .
Vừa định thanh minh cho , mùi hôi thối khiến nhịn mà nôn khan một trận.
Ba gần nhất theo bản năng nhảy lùi , vội lấy tay bịt chặt mũi miệng.
Giang Đại gắng hết sức mới nén cơn buồn nôn.
Hắn vô thức bịt mũi , chỉ tay Lâm Sơ, “Là cô , là cô hại chúng .”
Lâm Sơ thong dong , xem thể bịa lý do gì.
Thế nhưng Vương Duệ bên cạnh thể chịu đựng nữa, tiến lên một bước quát lớn.
“Giang Đại, câm miệng cho , còn đủ mất mặt ?”
“Là nhờ tìm , rơi xuống nước để dụ , mục đích là để bác sĩ Lâm một .”
“Cậu ý đồ gì, đến đứa trẻ con cũng , mà còn ngụy biện ?”
Nghe Vương Duệ , ánh mắt Giang Đại co .
Hắn bất tỉnh bao lâu, tại Vương Duệ điều tra rõ ràng chuyện như ?
vẫn thừa nhận, nín thở nửa ngày, chỉ Lâm Sơ gân cổ cãi.
“Thế cô vẫn đang sờ sờ ở đây ? Anh đ.á.n.h cô , nhưng thương là và em trai cơ mà.”
“Đủ !”
Giang Đại còn tiếp, nhưng tiếng gầm của thị trưởng Lý dọa cho ngẩn .
“Các ngươi định tấn công khác, kết quả bản lĩnh kém cỏi còn hổ mà đây kể tội?”
“Nể mặt trợ lý Ngô, tự thấy ưu ái cho các ngươi ít. Nếu các ngươi quý trọng…”
Nói đến đây, thị trưởng Lý kéo dài giọng.
Giang Đại liên tục lắc đầu, ngăn cản, nhưng ngờ chỉ lắc nhẹ thôi mà đầu đau như búa bổ, ôm đầu nên lời.
“Kể từ hôm nay, cách chức bộ các chức vụ của các ngươi trong căn cứ.”
“Số công điểm các ngươi tích lũy từ đến nay, sẽ cho dùng để đổi lấy vật tư, phát cho những cư dân các ngươi chiếm đoạt.”
“Kể từ nay, hủy bỏ tư cách nhận vật tư hàng tuần của các ngươi. Phần vật tư vốn thuộc về các ngươi sẽ dùng để bồi thường cho những hại, cho đến khi trả hết mới thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-102.html.]
Nghe quyết định dứt khoát của thị trưởng Lý, đám đông hóng chuyện chỉ cảm thấy hả hê vô cùng, ít vỗ tay tán thưởng.
Thị trưởng Lý sang bên cạnh, lệnh.
“Vương Duệ, gọi của đội an ninh tới, nhốt hai tên phòng giam của đội, mỗi ngày cưỡng chế lao động mười lăm tiếng.”
“Làm việc vẫn sẽ ghi công điểm, và bộ công điểm của chúng sẽ dùng để bồi thường cho những hại.”
"Nghe đến đây, Giang Đại chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Anh em chỉ định tìm nữ bác sĩ để đòi vật tư mà cô giấu . Ai ngờ cô bác sĩ trông vẻ mảnh mai yếu đuối đó tay tàn nhẫn đến ! Bọn họ chẳng những động đến một sợi tóc của cô, mà còn cô đ.á.n.h cho ngất xỉu.
Đến khi tỉnh , cả thế giới dường như đảo lộn.
Sao thế ? Vật tư đòi , ngược còn phát hiện kho đồ mà bọn họ mới tích cóp , còn kịp cất giấu. Rốt cuộc chuyện trật bánh từ lúc nào để đến nông nỗi ?
Giang Đại nghĩ mãi , nhưng giờ là lúc để bận tâm chuyện đó.
Hắn lồm cồm bò đến bên chân thị trưởng Lý, định vươn tay níu lấy ống quần ông nhưng đối phương ghê tởm né .
“Thị trưởng Lý, cầu xin ngài, xin ngài nể mặt họ mà tha cho chúng một mạng !”
Nhắc đến trợ lý đặc biệt Ngô, vẻ mặt của thị trưởng Lý chút đổi.
“Cậu … tham gia chuyện của các ?”
Giang Đại vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Không , hề tham gia, cũng hề gì hết.”
Nghe câu trả lời mong đợi, sắc mặt thị trưởng Lý dịu đôi chút. Ông cúi xuống sâu mắt Giang Đại một nữa mới cất bước rời .
Thấy lôi cả trợ lý đặc biệt Ngô cũng vô dụng, Giang Đại hoảng quá bèn quỳ lết đuổi theo, lết van nài.
“Xin ngài tha cho chúng một mạng, chúng đảm bảo sẽ trâu ngựa cho căn cứ để báo đáp ngài, xin ngài…”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ngay lúc Giang Đại đang một lòng cầu xin thị trưởng Lý giơ cao đ.á.n.h khẽ, trong phòng đột ngột vang lên vài tiếng rên rỉ đau đớn.
“Ư… Đau quá…”
Mọi đổ dồn ánh mắt về phía âm thanh, chỉ thấy Giang Nhị đang tấm vải bạt quấn nửa đang vùng vẫy cố kéo nó . Thế nhưng lúc trói kiểu gì, hoặc cũng thể do tỉnh còn quá yếu, nên giãy giụa mấy mà vẫn gỡ tấm vải bạt . Vì , thấy tình hình trong phòng lúc .
“Sao thối thế , ọe…”
“Con khốn 38 , đừng để tao tóm mày… ọe…”
“Tao sẽ cho nó tay… ọe…”
Nếu như lúc nãy lời cầu xin của Giang Đại, vì nể mặt trợ lý đặc biệt Ngô mà khiến ít chút mềm lòng, thì bây giờ mấy câu c.h.ử.i rủa của Giang Nhị đạp họ trở hố sâu của sự căm ghét.
“Trời ạ, hai cái thứ lấy oán báo ơn, ích kỷ tham lam ! Thị trưởng Lý minh!”
“ đúng, thể tha cho bọn chúng !”