Tẫn Nhiên - C41
Cập nhật lúc: 2024-03-30 11:05:09
Lượt xem: 86
Khương Tình bị đánh đến nỗi mắt sưng thành một đường chỉ, nhưng lúc cô ấy ngồi trên sô pha, trên gương mặt vẫn có thể nhìn ra vài phần bướng bỉnh và không phục.
Tôi nói thật ra cô ấy cũng rất đáng yêu là bởi vì tính cách của cô nàng này đúng là quá thẳng thắn.
Lần trước vì tôi mà bị đánh tới thủng màng tai, vậy mà mọi chuyện qua đi cô ấy cũng không ghi thù, còn có thể kéo tay tôi vui hớn hở hỏi:
"Chị Yên, chị thấy tóc mới của em đẹp không, ông thầy Tony kia có tay nghề cực tốt, em rất thỏa mãn luôn."
Lần này người gọi điện thoại cho tôi tới cũng là Khương Tình.
Cô ấy nhờ tôi chở mình đi bệnh viện xét nghiệm tổn thương.
Tôi bất đắc dĩ nhìn Phó Lôi, mà Phó Lôi lại chẳng thèm để ý chút nào. Anh ấy cười lạnh lùng một tiếng rồi quay người lên lầu.
Vì vậy không có gì khác lần trước là mấy, tôi lại lái xe đưa cô nàng này đến bệnh viện.
Sau đó phải nhập vện, cô ấy thuận lợi báo cảnh sát trong bệnh viện, lại còn liên hệ cả luật sư để khởi tố Phó Lôi.
Tôi thở dài một tiếng: "Cô làm những thứ này chỉ tổ phí công thôi."
Khương Tình chẳng thèm quan tâm đến lời tôi nói, chỉ tập trung cố vấn với luật sư.
Tôi biết, cô nàng lại cáu kỉnh rồi, lần này ngay cả tôi cũng giận cá c.h.é.m thớt chung.
Trên đường tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, trong chiếc xe thể thao BMW màu đỏ chói lọi của cô ấy có một cái bùa bình an hình quả hồ lô đặc ruột treo trên đầu xe, nó đang nhẹ nhàng lắc lư, chất lượng cũng thượng thừa.
Trên xe của tôi cũng có một vật trang sức trông y như vậy.
Đó là đồ sưu tầm mà Phó Lôi tặng, chưa nói đến nó có đáng tiền hay không, chủ yếu là đã mời đại sư của Kim Ngũ Đài khai quang, nghe nói là rất linh.
Tôi chỉ thuận miệng tán gẫu một câu với Khương Tình:
"Anh Lôi đối xử với cô cũng rất tốt mà, cô cần gì phải tranh giành với chị Diêu đâu. Chị Diêu còn chưa bao giờ tìm cô tính sổ nữa, cô cứ sống yên phận tí không được sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-nhien/c41.html.]
Đột nhiên cô ấy cứ như bị ai chạm vào vảy ngược vậy, cô nàng ngồi bên cạnh tôi bắt đầu nói bóng nói gió bằng giọng điệu trào phúng: "Biết quan hệ của chị và Diêu Khiết rất tốt, các người đều là người có phẩm đức cao thượng, chỉ có mình tôi hạ tiệ.n l.à.m t.ì.n.h nhân, là tiểu nhân âm hiểm thôi ạ."
Tôi không so đo mà cười: "Không cần phải vậy, đường cô đã chọn thì tốt hay xấu cô cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng."
Khương Tình ngồi trên ghế phụ lại, ánh mắt nặng nề, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi lại đột nhiên quay ra nổi nóng với tôi: "Tôi đã đi con đường này thế nào? Nếu không phải do chị thì tôi sẽ đi con đường này chắc!"
Tôi nhíu mày: "Khương Tình, cô nổi điên cái gì vậy."
"Chị Yên, để tôi kể cho chị nghe một câu chuyện đi. Một nữ sinh viên nghèo khó sau khi tốt nghiệp đã đến một công ty công nghệ sinh học phỏng vấn vị trí trợ lý, cô ấy rất may mắn, lần đó cùng tới phỏng vấn có rất nhiều người ưu tú hơn cô ấy, có rất nhiều luôn. Nhưng thư ký phụ trách tuyển dụng của công ty ấy vừa liếc qua liền nhìn thấy cô ấy, hỏi với người bên cạnh là có thấy cô bé này trông rất quen mắt không. Ai cũng lắc đầu nhưng chỉ có anh ta vẫn kiên trì nói rất giống."
"Tôi làm trợ lý của anh Lôi ba năm, không có cách nào mà không rung động với anh ấy được. Trên đời này có rất nhiều người giàu, nhưng người giàu có lại đối xử tốt với tôi như vậy chỉ có một. Anh ấy rất trưởng thành ổn trọng, dịu dàng chu đào, khống chế chừng mực vừa phải, cứ như nước ấm nấu ếch mà nấu chín tôi. Trong lòng tôi đã từng dày vò tột cùng nhưng tôi không có cách nào không yêu anh ấy cả, tôi không cự tuyệt anh ấy được."
"Vậy chị Yên, còn chị thì sao? Chị có thể cự tuyệt anh Lôi sao?"
Tôi đang lái xe, nghe vậy ngạc nhiên nhìn lại: "Cô nói cái gì vậy?"
Khương Tình cười nhạt: "Thực ra hai chúng ta không hề giống nhau, trong lòng tôi đã từng vô số lần cười nhạo thư ký Dương mắt bị mù. Nhưng mà lần đầu anh Lôi nhìn thấy tôi lại nhướng mày, sau này tôi từng nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung trong thư phòng của anh ấy. Trong ảnh có chị, chị buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt mộc tự nhiên, đúng là một gương mặt ngọc nữ thanh thuần tiêu chuẩn. Khi ấy tôi có có thể được nhận đơn giản chỉ vì tôi cũng là kiểu con gái như thế mà thôi.”
"Chị Yên, chị dám nói là anh Lôi không thích chị sao?"
Tôi giận đến nỗi tái mặt: "Cô chớ nói nhảm, anh Lôi không phải là loại người như vậy!"
"Đương nhiên anh ấy không phải loại người như vậy, nếu anh ấy mà là loại người đó thì đã không giữ tôi lại bên người rồi."
Giọng nói của Khương Tình tràn đầy châm biếm: "Anh ấy tốt với tôi là thật, nhưng đánh tôi đến nỗi thủng màng tai cũng là thật! Đúng là tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến anh ấy tức giận, nhưng chị không giống tôi, chị chẳng cần làm gì cả! Cho dù là sao treo trên trời thì nếu chị có thích anh ấy cũng sẽ cầm thang bắc lên hái xuống cho chị!"
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Cô đừng nói nữa." Tôi hơi bực bội.
Khương Tình không nghe, cô ấy vẫn cứ nói tiếp: "Sao tôi lại không được nói? Công ty sân vườn là của chị, tiền kiếm được đều gửi vào tài khoản ở nước ngoài. Chị còn không biết sao, người đứng tên tài khoản tiết kiệm ở nước ngoài cũng là chị, trừ chị ra sau này ai cũng không lấy được số tiền kia!"
"Chị Yên, việc anh Lôi không dám thừa nhận, đến cả chị cũng không dám thừa nhận à? Trò chơi này đcm tôi chơi chán lắm rồi!"
Cô ấy nói xong liền giơ tay giật bùa hồ lô xuống, ném ra ngoài cửa sổ xe.