Tẫn Nhiên - C34
Cập nhật lúc: 2024-03-30 11:02:56
Lượt xem: 54
Sau này Phó Lôi nói: "Mấy chuyện này ai mà dám nói trước được, sống c.h.ế.t vốn đã do mệnh, không ai có thể một tay che trời cả. Thời gian đó anh Sấm đúng là quá bành trướng, anh ta đắc tội với nhiều người quá rồi. Chỉ là chuyện của A Tẫn, anh xin lỗi, thật sự anh không nghĩ tới...."
"Anh Lôi, không trách anh được, anh cũng đâu có cách nào, khi ấy suýt chút nữa anh cũng tự thân khó bảo toàn nữa mà."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy, cười một tiếng: "Phạm phải tội nên chết, anh Sấm là trừng phạt đúng tội. Còn A Tẫn, chỉ có thể nói là do vận may của anh ấy không tốt thôi."
Hai năm đầu tiên tôi thật sự nghĩ rằng là do vận may của anh không tốt.
Phó Lôi cho rằng tôi ở lại Kim Triêu làm việc là bởi nhớ mãi không quên Chu Tẫn.
Ngay từ đầu đúng là vì vậy.
Chu Tẫn mất rồi, tôi cũng chẳng cần phải rời khỏi Hoài Thành để làm gì.
Huống chi tôi cũng không chắc là có phải anh đã c.h.ế.t thật rồi không, lỡ như ngày nào đó anh còn sống rồi trở về thì sao.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Mãi đến ngày hôm nay của bảy năm sau tôi mới hoàn toàn tin rằng anh đã c.h.ế.t thật rồi.
Nếu anh còn sống, chỉ cần còn một hơi thôi anh cũng sẽ không nỡ bỏ tôi ở lại.
Đã sớm nên buông xuống, ba năm trước tôi cũng đã muốn buông.
Nhưng mà sau đó tôi lại nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc gọi này là do Tiểu Lục đã mất tích cùng lúc với Chu Tẫn gọi tới.
Năm đó cậu ta cũng đi nhận hàng ở bến cảng với Chu Tẫn.
Tiểu Lục và A Tẫn có xuất thân giống nhau, cậu ta cũng là cô nhi.
Ban đầu cậu ta chỉ là lưu manh trên phố phường thôi, sau này gặp được A Tẫn liền vẫn luôn đi theo anh làm việc.
Lúc A Tẫn rời khỏi Kim Cương, nói rằng tương lai anh muốn thành lập một câu lạc bộ lái motor có thể đào tạo ra đội xe đoạt giải vô địch thế giới, thì Tiểu Lục cũng ở bên ầm ĩ rằng cậu ta muốn làm người đại diện của đội xe.
Sau này khi A Tẫn đi theo anh Sấm để làm việc cho ông ta thì cậu ta vẫn đi theo anh.
Tôi chỉ biết anh Sấm bị đánh gục, Chu Tẫn nhảy xuống biển, trên báo cũng chỉ đăng một tin tức đơn giản ---
"Cảnh sát địa phương truy phá được một vụ án buôn lậu thuốc ph.iện rất lớn ở ngay bờ cảng biển, kẻ phạm tội chống lại lệnh bắt giữ đa số đã bị đánh gục."
Không ai quan tâm đến mấy tên lâu la như Tiểu Lục còn sống hay đã chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-nhien/c34.html.]
Cho nên vào một buổi đêm của rất nhiều năm sau, cậu ta mới có thể run rẩy mà bấm gọi số điện thoại vẫn luôn chưa thay đổi của tôi.
"...Chị Yên, em là Tiểu Lục."
Cách một khoảng cách xa xôi cùng cực, tôi tỉnh lại giữa đêm, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm tóc khiến tôi cảm giác được từng cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.
Giọng nói của Tiểu Lục chứa tiếng khóc nức nở: "Em còn chưa tới nơi thì anh Tẫn đột nhiên gọi điện thoại đến nói em mau chạy đi, trong điện thoại vang lên rất nhiều tiếng súng, anh Tẫn bảo em nói với chị, anh ấy, anh ấy...."
"Anh ấy nói gì?"
Tiểu Lục gào khóc: "Anh ấy chưa kịp nói, anh ấy mới vừa nói rằng mày nói với A Yên, sau đó điện thoại bị mất tiếng, không còn âm thanh nữa...."
Dường như vừa mới trải qua một giấc mơ, cơn gió buổi rạng sáng cứ thổi mãi, tôi ngồi lặng người trên giường, tóc tai rối tung, cách một chiếc điện thoại truyền ra âm thanh nghẹn ngào của tôi: "Tiểu Lục, sao cậu không trở về Hoài Thành? Tại sao lại chạy trốn?"
"Em sợ."
"Cậu sợ cái gì? Bây giờ Phó Lôi có thể bảo vệ cậu."
"...Chị Yên, người em sợ chính là anh ta."
-----
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô bạn Trần Ngọc nhát gan nhưng vẫn luôn có quan hệ rất tốt với tôi hồi học đại học đột nhiên gọi tới hẹn tôi đi ăn cơm.
Cô ấy đã lập gia đình, cũng sinh được hai đứa nhỏ, chồng là giám đốc của một công ty quảng cáo.
Trần Ngọc là người bạn đại học duy nhất mà tôi còn liên lạc.
Không đúng, còn có Trần Gia Hạ, sau khi tốt nghiệp cậu ta tiếp tục học lên thạc sĩ rồi lại học tiến sĩ, bởi vì thành thích học tập ưu tú nên được mời ở lại Cửu Kinh làm giảng viên đại học.
Đến nay cậu ta vẫn chưa kết hôn, ngày lễ tết vẫn sẽ tán gẫu vài câu với tôi.
Trần Ngọc hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành đông.
Tôi nói đùa với cô ấy: "Cậu phát tài à? Sao chọn chỗ mắc vậy?"
Trần Ngọc đã trở thành một người mẹ nhưng vẫn ngại ngùng như lúc xưa: "Nào có, chuyện đi học của Đại Bảo nhà mình còn không phải do cậu giúp một tay sao. Với lại nhà hàng này là do nhà sếp của chồng mình mở, bữa tết có cho nhà mình phiếu giảm giá nên giờ mình tính dùng cho xong này."
"Thôi đừng, chút chuyện nhỏ này không đến mức phải vậy đâu."