Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 4.7

Cập nhật lúc: 2024-08-24 21:22:44
Lượt xem: 199

Rất ít người từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

Một phụ nữ bị trói vào bàn mổ, hai con ma cà rồng ngồi trước bàn che mặt khóc.

Lúc này, tôi chính là con cừu đang chờ bị làm thịt.

Con ma cà rồng than khóc cho một người sắp c.h.ế.t như tôi.

Cơ bắp tôi bắt đầu cứng lại dưới nỗi sợ hãi tột độ, thậm chí tôi còn bị ảo giác.

Tôi hình như thấy Trình Hạo, anh ấy nói đã tiết kiệm đủ tiền, nói chúng tôi sẽ kết hôn vào cuối năm nay.

Anh ấy muốn mua một căn nhà ở thành phố, chúng tôi muốn sau này con cái được học ở trường tiểu học tốt nhất......

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, đã bắt đầu đón nhận cái chết.

Tiếng rên rỉ của ma cà rồng đã dừng lại, nó cầm d.a.o lên, vẽ trên người tôi.

Có vẻ nó đang cân nhắc nên bắt đầu từ đâu.

Con d.a.o dừng lại trên bụng tôi.

“Lớp mỡ trên bụng con người là dày nhất, tôi thích ăn béo, nó cười nham hiểm kéo áo tôi ra giơ cao con dao, giây tiếp theo nó sẽ đ.â.m xuống........”

“Ầm”.

Cánh cửa sổ cũ đột nhiên bị đập vỡ từ bên ngoài, kính bay khắp nơi, có một số đ.â.m vào người ma cà rồng.

Một thân mảnh khảnh linh hoạt lăn một vòng trên mặt đất.

“Xem như là để cho ta tìm được.”

Tân Di!

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy một cách khó khăn, chiếc kẹp tóc bằng gỗ trên đầu cô gái có khuôn mặt xinh đẹp hơi lệch qua một bên, cô ấy nhìn tôi mỉm cười: “Xin lỗi, đến muộn rồi.”

Giây tiếp theo cô ấy nhanh chóng lao thật nhanh, đá văng con ma cà rồng gần nhất, dùng d.a.o găm trong tay trái để cắt những sợi dây trói tay chân tôi.

Tôi trèo xuống bàn, trốn sau lưng Tân Di.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Nắm góc áo của cô ấy, tôi cảm thấy cảm giác an toàn chưa từng có.

Con mồi vừa lọt vào miệng đã bay đi, hai con ma cà rồng tức giận đến mức dùng răng và móng vuốt lao tới.

“Cô lùi lại tìm chỗ trốn đi.” Tân Di ném chiếc túi vải trên thắt lưng cho tôi: “Tự mình tìm xem có thứ gì tự vệ được hay không?”

Cô ấy không có thời gian đề nói thêm câu gì, nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của ma cà rồng, cầm thanh kiếm gỗ trong tay đ.â.m thẳng về phía nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/4-7.html.]

Tôi cầm chiếc túi vải, bắt đầu leo cầu thang bên cạnh.

Tân Di khống chế một con ma cà rồng, còn con kia quay người lao về phía tôi.

Các chi của nó vốn đã dài, nó leo lên bằng tay chân một cách nhanh chóng, cảnh tượng này quá đáng sợ, tôi vừa khóc vừa leo.

Sẽ sớm bị bắt, tôi đưa tay vào túi vải, ngẫu nhiên lấy ra một lá bùa vàng ném về phía nó.

Lá bùa vàng được dán trên đầu nó, ngay lập tức có một âm thanh râm ran, một làn khói đen xuất hiện, con ma cà rồng hét lên lui lại mấy bước.

Có tác dụng.

Tôi vừa leo vừa lấy bùa vàng trong túi thỉnh thoảng ném xuống đúng lúc.

Sau vài lần, khoảng cách giữa tôi và con ma cà rồng được mở rộng.

Tiếng hét của Tân Di vang lên bên dưới: “Cô để lại cho tôi một ít nha.”

“Trong túi vẫn còn gạo nếp, cái đó cũng có tác dụng, quan trọng nhất là nó rẻ, cô dùng cái đó trước đi.”

“Ồ được.” Tôi vội lấy gạo nếp ra rắc lên đầu con ma cà rồng.

Nhưng con ma cà rồng bị tôi làm cho tức giận rồi.

Dù gạo nếp rắc lên phát ra tiếng tanh tách, bước đi của nó không dừng, trực tiếp lao thẳng về phía tôi.

Tôi đứng trên bục tầng 2, phía sau là cửa sổ, trong lúc căng thẳng, tôi chợt có cảm hứng, dùng tay đẩy cửa sổ ra rồi nhanh chóng trốn sang một bên.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp nó.

Ma cà rồng đã trèo ra khỏi cửa sổ, nhưng đưa tay nắm lấy tóc tôi.

Đôi mắt tôi mở to sợ hãi, rồi cơ thể rơi ra ngoài cửa sổ một cách mất kiềm soát.

Ma cà rồng ngã xuống đất, tôi ở trên người nó đánh nó, nên chỉ là có chút chóng mặt, cơ thể không bị thương.

Tôi trèo xuống người nó sắp chạy rồi, nhưng ma cà rồng tóm lấy chân tôi và ném tôi xuống đất.

Lúc này lục phủ ngũ tạng dường như di chuyển rồi.

Tôi cong người lên vì đau.

Ma cà rồng đứng dậy, thân hình dài 2m mang đến cho người ta cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Ngọn đèn đường mờ nhạt bị nó che lại, cái bóng nó đổ xuống mặt đất, bao trùm lấy tôi.

“Cứu mạng với!”

Dù tôi biết lúc này không ai đến cứu, nhưng tôi vẫn hét to hết sức.

Loading...