Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 3.4

Cập nhật lúc: 2024-08-22 18:19:42
Lượt xem: 299

Câu này vừa nói ra, cánh cửa phòng phát sóng trực tiếp bị  mở ra.

Tôi khẩn trương chuyển sang giao diện phát sóng trực tiếp.

Bạn gái đứng trước cửa: “Bảo bảo, căn phòng này của anh quá ngột ngạt, mở chút cửa ra cho thoáng đi.”

Tôi căng thẳng gật đầu: “A.....được.”

Bạn gái nhìn tôi mấy giây, sau đó bước ra chỗ khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của bạn gái dán chặt lên người tôi.

Tôi giả vờ bình tĩnh, liên tục gõ ngón tay trên bàn phím.

“Đại sư! Bạn gái tôi đang ngồi ở sofa trong phòng khách nhìn tôi, tôi chưa muốn c.h.ế.t đâu, cứu mạng đi.”

Chi Linh trả lời rất nhanh:

“Ngày mai là ngày 15 tháng 3 âm lịch, rắn thường lột da và ăn thịt vào ngày này, cho nên cậu chỉ còn nhiều nhất là một ngày.”

Lột da?

Tôi kinh hãi nhìn hai chữ đó, sau đó vô thức nhìn bạn gái đang ngồi trên ghế sofa.

Chi Linh giải thích cho tôi:

“Người rắn có đầu người và thân rắn, chúng không được con người chú ý vì chúng được bao phủ bởi một lớp da người, một khi muốn ăn, chúng phải lột bỏ lớp da ban đầu của mình, và chúng có thể nuốt sống.”

Tôi cúi đầu nhìn thân hình mập mạp của mình, lập tức ngồi phịch xuống ghế.

“Bây giờ tôi không ở Song Thành, không thể tới cứu cậu được, nhưng đại sư tỷ của tôi thì ở đó, cậu có thể thử liên lạc với chị ấy.”

Chi Linh gõ xong câu này, liền đề cử ai đó cho tôi.

Là chủ phòng cùng nền tảng với tôi, tên.....Tân Di Huyền Thanh Quan?

Chi Linh nói rằng cô ấy là một chủ phòng đoán mệnh, có thể phát sóng bao lâu tùy thích.

Cậu ấy nói với tôi để ý thời gian phát sóng trực tiếp của Tân Di, sau đó lại đưa thêm một số hướng dẫn:

“Đừng để người rắn đó cảm thấy cậu đang không ổn, nếu không nó sẽ ăn trước để tránh đêm dài lắm mộng.”

“Đừng làm nó tức giận, tâm trạng của nó càng lúc càng không ổn định, cảm giác thèm ăn sẽ lớn hơn.”

Tôi mở lại phát sóng trực tiếp, vừa bắt đầu chơi như không có chuyện gì.

Vừa hồi hộp chờ Tân Di lên mạng.

Đến bữa trưa, bạn gái....không, con quái vật đó bước vào.

Cô ta vặn eo bám vào lưng tôi, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của cô ta một cách rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/3-4.html.]

“Anh yêu à, nên ăn cơm rồi.”

Tôi quay người nhìn ra cửa, có một chén lớn đặt trên bàn.

Bên trong chắc chắn là có cho Hormone tăng cân.

Tôi muốn chống cự nhưng lại sợ cô ta nghi ngờ, chỉ có thể từ từ đứng dậy, theo cô ta ra ngoài.

Tôi đã ăn được hơn nửa cái chén lớn đó, con quái vật đó cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.

Cô ta nắm tay tôi: “Anh yêu à, anh thật giỏi.”

Tôi bình tĩnh đẩy tay cô ta ra, vịn vào tường đi vào phòng phát sóng.

“Nhiệm vụ của hội tháng này có chút nhiều, anh phải đi phát sóng thêm một lúc nữa.”

“Anh chơi game âm thanh có chút to, anh đóng cửa phòng, em đi ngủ trưa đi.”

Có lẽ do lúc nãy tôi ăn nhiều nên tâm trạng của con quái vật cũng vui lên.

Thật ra cô ta chẳng nói gì cả, để tôi đóng cửa lại.

Tôi ngồi gục xuống ghế, lúc này tôi mới nhận ra tay chân mình đang run rẩy.

Khoảng 1 giờ chiều, hệ thống nhắc nhở chủ phòng đặc biệt lên mạng.

Tôi vội vàng vào phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di Huyền Thanh Quan.

Khuôn mặt trên màn hình rất đẹp, cô gái với mái tóc được kẹp bằng chiếc kẹp gỗ đang điều chỉnh camera.

Cô ấy thản nhiên liếc nhìn màn hình.

“Chủ phòng Ngân Ngưu......a, là anh sao, sư đệ của tôi đã kể về anh, gặp người rắn rồi sao?”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Ban đầu tôi còn nghi ngờ cô gái trẻ này có đáng tin hay không, cô ấy nói như vậy, tôi ngay lập tức kể lại tất cả những gì mình trải qua trong hai ngày qua một lần nữa.

Cuối cùng đáng chữ: “Tân Di đại sư, cứu mạng!”

“Anh bật camera lên, tôi xem ngôi nhà của anh.”

Tân Di ngồi hơi thẳng dậy: “Chỉ có 2 chúng ta trong phòng phát sóng, anh yên tâm đi.”

Tôi không nghĩ tới chuyện đó, trực tiếp kết nối với cô ấy, và mở camera lên.

“Ồ.” Tân Di tiến gần lại màn hình, nhìn căn phòng phát sóng nhỏ của tôi, cau mày: “Căn phòng của anh, yêu khí đã gần trở thành thực chất rồi.”

“Tiểu tử, anh chạy không thoát đâu.”

“A” Mặt tôi lập tức tái nhợt: “Chạy không thoát?”

“Người rắn này cực kỳ thận trọng, căn phòng này đã được bày trận rồi.” Tân Di bấm tay tính: “Đi đến bệ cửa sổ nhìn xem, chắc chắn có thứ gì đó dưới chậu cậy.”

Loading...