Tân Di - 2.8
Cập nhật lúc: 2024-08-20 08:46:22
Lượt xem: 218
Nói tới đây, giọng Tân Di dừng lại nhắm mắt lại và lẩm nhẩm gì đó, lúc mở mắt ra, một tia sáng đen lóe lên trong mắt.
Tôi rất ngạc nhiên.
Phải chăng đây chính là màn mở thiên nhãn huyền thoại?
Thật tuyệt!
Tân Di nhìn tứ phía một vòng, mắt dán chặt vào khu rừng bên trái.
Tôi nhìn qua bên đó, cái gì cũng không có, chỉ có một mảng tối.
Gió thổi qua, có một tiếng rên rỉ.
“Tân Di đại sư, linh hồn Cố Tu Minh có phải ở bên đó không?”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Đang ở đó.” Tân Di nói: “Anh ấy đang khóc.”
Điện thoại bị Hoành thi đã bị đập vỡ thành từng mảnh.
Nhận thức còn sót lại của Cố Tu Minh trên Hoành thi cũng bị hắn dùng bạo lực phân tán.
Đôi mắt trống rỗng của hắn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.
“Hắn phát điên rồi.”
Tân Di lấy thanh kiếm gỗ từ phía sau ra, cắn đầu ngón tay bôi m.á.u lên kiếm: “Tôi chặn hắn, cô nhanh chạy đi.”
Tôi có chút hơi lo lắng: “Tân Di đại sư, một mình cô có được không? Có cần tôi tìm người đến giúp không?”
Tân Di cong môi: “Ai nói tôi có một mình?”
Cô ấy hét bên phía sau bên phải: “Chú Tam! Sao chú còn chưa ra ngoài giúp con?”
Tôi quay lại nhìn qua, chỉ thấy một ông già từ cuối đường chạy đến.
Có vẻ chậm chạp, nhưng di chuyển đến trước mặt tôi ngay lập tức: “Đến đây, đến đây.”
Tôi mở mắt to nhìn ông ấy.
Đây không phải đại sư mù sờ xương mà tôi gặp ở dưới gầm cầu phía đông thành phố sao?
Lúc này ông ấy không đeo kính, ông ấy lấy vũ khí ma thuật ra khỏi tay mình một cách tự nhiên.
“Đại sư, ông có thể nhìn thấy sao?”
Đại sư sờ mũi: “Trong kinh doanh giả vờ sẽ tốt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/2-8.html.]
“Nhanh chóng trốn qua một bên đi, đừng cản đường ở đây, Hoành thi trăm tuổi này rất khó ứng phó.”
Tôi không đứng đây cản trở, nhấc chân chạy khỏi cuộc chiến.
Tân Di nói rằng chú ba của cô ấy không chỉ có thể sờ xương đoán mệnh, đề đối phó với loại quái vật này, ông ấy luôn là người có kinh nghiệm nhất.
“Chú Ba, vừa rồi con với hắn đánh nhau chú có nhìn rõ không?”
Đại sư gật đầu: “Nhìn rõ rồi.”
Ông ấy giơ tay chỉ vào xương sườn thứ 2 bên hông: “Tử huyệt của Hoành thi ở đây.”
Tân Di ngẩng đầu nhìn ông ấy, gật đầu.
Hoành thi bên kia đã xuyên thủng hàng rào tạm tời do Tân Di dung lên, lao tơi với một tiếng gầm.
“Lục mậu lục kỉ, tà quỷ tự chỉ. Lục canh lục tân, tà quỷ tự phân. Lục nhâm lục quý, tà quỷ phá diệt.”
Tân Di dùng thanh kiếm gỗ trước người, thân kiếm dính m.á.u từ ngón trỏ phát ra ánh sáng vàng đỏ.
Đại sư cũng tháo chiếc chuông ở thắt lưng ra, mỗi lần lắc nó, tốc độ của Hoành thi chậm lại.
“Thiên viên địa phương, luật lệ cửu chương, ngô lệnh hạ bút, vạn quỷ phục tàng.”
Bọn họ chạy về phía Hoành thi, vũ khí ma thuật đập mạnh vào cơ thể Hoành thi, khiến hắn bị ép lùi về sau.
Càng ngày càng nhiều lỗ trên Hoành thi, giọng la hét cũng thay đổi.
Tốc độ di chuyển của cành huỳnh quấn quanh chậm lại.
Dần dần, những lỗ hổng trên người Hoành thi không thể lành lại.....
Tôi nhìn qua bên đó, hơi choáng ngợp.
Tân Di và đại sư phối hợp vô cùng ăn ý, một động tác tiếp một động tác, chỉ trúng vào xương sườn thứ hai bên hông của Hoành thi.
Tôi siết chặt quần áo mình, một cách vô thức, lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt, Tân Di bị đánh vào vai toàn thân bay ra ngoài.
Nhưng trên mặt cô ấy lại nở nụ cười: “Chú ba.”
“Đến đây!” Đại sư cười lớn đi về phía trước bắt lấy thanh kiếm gỗ do Tân Di ném và đam vào lôc trên thắt lưng của Hoành thi vẫn chưa hồi phục.
Động tác của Hoành thi đột nhiên dừng lại.
Những nhánh cây động đây kia cũng không dừng vá lỗ hổng, dần trở nên khô héo, thiếu sức sống.