Tân Di - 2.1
Cập nhật lúc: 2024-08-20 08:34:55
Lượt xem: 248
Đại sư mù sờ tay bạn trai tôi Cố Tu Minh lần thứ tư, ông ấy cau mày, không khỏi “chậc” một tiếng.
Cố Tu Minh tỏ ra khó chịu, vẫy bàn tay khô gầy của ông ta ra: “Biết ngay ông là kẻ lừa đảo mà.”
Sau đó trừng mắt nhìn tôi: “Em thật sự rảnh rỗi sinh nông nỗi mà.”
Nói rôi anh ấy quay người bỏ đi.
Tôi có chút bất lực, chỉ nhanh chóng quay người lại đưa ít tiền lẻ cho đại sư mù đó.
Hôm nay tôi đi qua gầm cầu vượt, nhìn thấy có người dựng sạp sờ xương đoán mệnh, tôi chợt nảy ra ý định cố kéo Cố Tu Minh qua đó.
Mặc dù chưa sờ ra được cái gì, nhưng dù sao người ta còn bận nhiều việc.
Trả một ít phí cũng nên mà.
Đại sư đó sờ vào những đồng tiền trong tay, thần sắc có chút khác thường, mở miệng, dường như đang do dự cái gì đó.
Tôi không để tâm, quay người đuổi theo Cố Tu Minh.
Nhưng đại sư vẫn đưa tay chặn tôi lại.
“Cô bé, bạn trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“22 rồi.”
Ông ấy cau mày: “Kỳ lạ, kỳ lạ.”
Nghĩ một lúc, ông ấy lại gần cúi xuống cạnh tôi nói: “Cô bé, cô phải chú ý, bạn trai của cô không bình thường lắm,....”
Tôi cảm thấy tức giận khi nghe câu này, vừa định đáp lại, nhưng tôi lại nghe thấy ông ấy nói tiếp: “Tôi sờ xương hơn mười mấy năm rồi, tuyệt đối sẽ không sờ sai tuổi xương, tuổi xương của bạn trai cô đã 80 tuổi rồi.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi: “....”
Có chuyện như vậy sao?
Sao đầu óc lại có vấn đề như vậy chứ.
Tôi bất lực nhìn ông ấy, chống chế nói: “Được được được, tôi biết rồi.”
Ở nơi xa, Cố Tu Minh đã sốt ruột chờ, tôi vội vàng quay người chạy tới.
“Em có thể đừng lề mề như vậy không, con gái mà lề mề như vậy, sau này làm việc nhà sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy đâu.”
Cố Tu Minh hừ lạnh một tiếng, bỏ mặc tôi, một mình đi về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/2-1.html.]
Đúng lúc cuối tuần, tôi và Cố Tu Minh hiếm khi ra ngoài chơi, đợi chơi xong về nhà đã là 11 giờ tối rồi.
Cố Tu Minh cố ý hay vô ý đưa tay vỗ vào lưng dưới của hắn.
Tôi liếc nhìn hắn ta: “Đau lưng sao? Có cần đến bệnh viện xem không?”
Hắn ta dừng động tác, lập tức đứng thẳng lưng lên, nhìn tôi vẻ thiếu kiên nhẫn: “Em đừng có chuyện bé xé ra to có được không?”
“Xin lỗi, anh đừng giận nha....”
Cố Tu Minh phớt lờ tôi, quay người lấy quần áo đi tắm.
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tôi nhớ lại những lời đại sư mù đó nói ngày hôm nay.
Tuổi xương đã 80 tuổi rồi........
Điều này thật vô lý.
Mặc dù tôi hay trêu chọc Cố Tu Minh về đôi tay và đôi chân già nua, nhưng chỉ là hắn ít vận động, bản thân vẫn còn rất trẻ.
Thậm chí tôi còn nhớ số chứng minh thư của hắn, điều này chắc chắn.
Tôi lắc đầu, bỏ đi những thứ suy nghĩ kỳ lạ đó.
Đang định tìm quần áo đi tắm, nhưng lại nhìn thấy khăn tắm của Cố Tu Minh trên ghế sofa.
Không nghĩ nhiều, cầm khăn tắm đi đến cửa phòng tắm.
Vừa định gõ cửa, nhưng đột nhiên một ý tưởng khác chợt nảy ra.
Tôi giật mạnh cửa phòng tắm: “Anh yêu à, khắn tắm của anh....”
Chưa nói hết câu, cửa phòng tắm đã bị đóng lại, tôi nhất thời không biết đụng trúng cái gì.
Cho đến khi hai dòng m.á.u chảy xuống, tôi mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Mấy giây sau, cửa phòng tắm lại mở ra, Cố Tu Minh đứng trước mặt tôi, với vẻ mặt u ám.
Nhìn thấy tình trạng của tôi, hắn ta không quan tâm một câu.
Chỉ hỏi tôi: “Em nhìn thấy cái gì rồi?”
Giọng nói không cảm xúc, khiến người nghe thất ớn lạnh.
Tôi đập mạnh cái khăn lên mặt hắn ta: “Khốn nạn! Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cơ thể của anh thật quý giá, người khác nhìn thoáng qua cũng không được?”
“Tối nay anh cũng đừng đụng vào tôi, tôi sẽ ngủ phòng cho khách.”
Nói xong, tôi giận dữ đứng dậy khỏi mặt đất, đi thẳng vào phòng cho khách, khóa cửa lại.