Tân Di - 1.7
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:14:53
Lượt xem: 304
Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi.
Cô ấy nhìn lên bầu trời, nét mặt đẹp, tóc được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ.
Thấy tôi nhìn cô ấy, cô ấy cười toe toét.
“Xin chào, tôi là Tân Di.”
Hóa ra, cô ấy là Tân Di.
Tôi nhìn mặt cô ấy, những bất bình lo sợ tích tụ mấy ngày nay đều được giải tỏa.
Tôi nắm lấy cánh tay của cô ấy, khóc đến mức không thở được.
“Tân Di đại sư, cô sao .....sao giờ mới đến?”
Cô ấy vỗ vai tôi: “Đừng khóc đừng khóc, không phải tôi đến kịp rồi sao?”
Tôi hỏi cô ấy: “Sao cô có thể tìm thấy tôi vậy?”
Cô ấy chớp mắt: “Tôi là đại sư, tìm người định vị là vấn đề nhỏ.”
Chờ cho đến khi tâm trạng của tôi hoàn toàn ổn định, cô ấy mới cầm điện thoại đi sang bên cạnh.
Cô ấy bấm điện thoại, hét lên ở đầu bên kia: “Sĩ quan Trương, cứu được người rồi, mọi người có thể hành động rồi.”
Tân Di đi cùng cảnh sát.
Khi chúng tôi xuống núi, cảnh sát đã kiểm soát toàn bộ ngôi làng.
Một nữ cảnh sát đến gần tôi đưa tôi lên xe cảnh sát để nghỉ ngơi.
“Buông tôi ra.”
Tiếng hét của một nữ nhân vang lên, tôi theo âm thanh đó nhìn sang chỉ nhìn thấy tay của Châu Châu bị còng lại, bị người giám sát đưa đi.
Ánh mắt cậu ta quét qua tôi trong xe cảnh sát, động tác của cô ta liền dừng lại.
Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt mở to: “Là mày? Là mày báo cảnh sát đúng không?”
“Mày rốt cuộc phát hiện ra khi nào? Làm sao mày phát hiện được?”
Cậu ta thậm chí muốn vượt qua khỏi sự kiềm chế của cảnh sát và lao tới, nhưng đã bị giữ chặt.
Tôi qúa mệt mỏi, cũng quá yếu ớt.
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi cảu cậu ta, tôi một câu cũng không muốn trả lời.
Tôi cau mày quay đầu đi chỗ khác.
Châu Châu phát ra vài tiếng hét chói tai, sau đó được đưa đi.
Nhiều người trong làng đã bị bắt.
Tôi dựa vào ghế, đang mơ màng tôi nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.
“Sĩ quan cảnh sát, tìm thấy Du Du nhà chúng tôi chưa?”
“Du Du của tôi đã mất tích mười ngày rồi, con bé rốt cuộc như thế nào rồi?”
Tôi từ từ mở mắt quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên ôm tay cảnh sát khóc.
Bên cạnh tôi, nữ cảnh sát cũng đang nói: “Con gái của họ học năm thứ hai trung học, mười ngày trước đã cãi nhau với họ, giận dữ bỏ nhà đi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/1-7.html.]
“Nghe nói tiên nhân sống ở đây thường tìm những cô gái bỏ nhà đi hoặc là cô nhi không ai lo lắng.”
Tôi chớp mắt và bước xuống xe.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Bước chân tôi yếu ớt, gần như là ngã xuống, nữ cảnh sát nhanh chóng đỡ tôi.
“Bây giờ cô không thể đi......”
Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, hét về phía cặp vợ chồng đó: “Tôi biết con gái của hai người ở đâu, tôi đưa hai người đi tìm cô ấy.”
Đến trước ngôi nhà vừa tổ chức đám cưới.
Cặp vợ chồng đó đẩy cảnh sát sang một bên đi vào.
Tôi đứng ở tầng dưới, nhìn lên cầu thang.
Chỉ mấy phút sau, trên lầu vang lên những tiếng kêu đau lòng.
Tôi nhắm mắt lại, không biết mình đã rơi nước mắt khi nào.
Tân Di đi bên cạnh tôi, chìa tay nắm lấy tay tôi.
“Những người trong làng này thật độc ác.”
Vẻ mặt cô ấy lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng.
Nói xong, cô ấy cúi đầu đọc: “Nhĩ thì cứu khổ thiên tôn, biến mãn thập phương giới, thường dĩ uy thần lực, cứu bạt chư chúng sinh, đắc ly ư mê đồ, chúng sinh bất tri giác, như manh kiến nhật nguyệt....”
Giọng nói của cô ấy dường như có sức mạnh, tâm hồn tôi như được xoa dịu bởi giọng nói của cô ấy.
“Đó là gì vậy?”
“Chú tái sinh, hi vọng họ sẽ thoát khỏi bệnh tật tai họa ở kiếp sau, một đời suôn sẻ.”
Làng Vương Nhạc không còn tồn tại.
Những người dân có bà tay dính m.á.u đều bị kết án.
Mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn định.....
Nhưng nổi sợ hãi và tổn thương mà nó gây ra không thể xóa nhòa.
Tôi tự hỏi cặp vợ chồng đó bây giờ như thế nào rồi, một tháng sau khi được cứu tôi thường thức dậy vào lúc nửa đêm.
Tôi thường có cảm giác mình ở trong chiếc hộp sắt đó, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng của những giọt máu.
Tôi bất lực, để cho vận mệnh trôi đi từng chút từng chút.
Cảm giác này khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.....
Nửa đêm tôi tỉnh dậy.
Cầm điện thoại, mở phòng phát sóng trực tiếp quen thuộc.
Chủ phòng có vẻ vừa mới bắt đầu phát sóng.
“Xin chào mọi người, chào mừng mọi người đến với phòng phát sóng trực tiếp của tôi.”
“Tôi? Tôi là chủ phòng đoán mệnh, tôi là Tân Di.”
Tôi cong môi đặt điện thoại lên đầu giường, nhắm mắt lại.
Lắng nghe giọng nói của cô ấy.
Một lần nữa, một đêm không gặp ác mộng.