TAM HOA VÀ SỮA ĐẬU - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-01 05:24:27
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô vội vã lên tiếng: “Gần đây Sầu Riêng hành vi có vẻ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào không khí kêu gào, không chịu ăn hạt, chẳng chịu ăn cả đồ hộp nữa.”

Cô gái kia rõ ràng ngẩn người ra, đôi mắt lộ rõ vẻ hoang mang.

Cô ta im lặng một lát rồi bất ngờ cúp máy, khiến Tiểu Hạ chỉ biết thở dài, không kịp nói gì thêm.

Không còn cuộc gọi nào nữa, cô đành kết thúc livestream, ngồi đợi tin nhắn từ Tề Tụng.

Đúng mười hai giờ đêm, cô mở livestream lại. Tề Tụng nhanh chóng mời kết nối.

Trên màn hình, A Phúc đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi gào lên một tràng:

“Gâu gâu gâu! Đồ ngu! Đồ ngốc! Đồ xấu xí! Đồ chó tám đời không ai yêu!”

🐥 Hế lô hế lô! Bạn đang ghé nhà Cúc Cúc Dịch Truyện đó nha~
🌸 Dù mới chân ướt chân ráo vào nghề, Cúc Cúc vẫn miệt mài gọt từng câu, mong truyện mượt như tóc vừa hấp dầu~
🌟 Thấy ổn áp thì thả tim, follow tụi mình liền tay tại đây nè:
👉 https://www.facebook.com/cuccuc.dichtruyen 👈

“Má mày ở nhà phải không? Ha ha, mày là thứ duy nhất bà đẻ được đấy!”

“Cho mày bắt nạt A Phúc! Bực c.h.ế.t mày! Bực c.h.ế.t mày! Đánh đánh đánh đánh!”

Nghe xong lời A Phúc, cô cảm thấy như có một sợi dây điện đen kịt sấm sét treo lủng lẳng trên đầu Tề Tụng.

“Cô gái ở tầng trên là y tá, cô ấy nuôi một con ch.ó Alaska. Vài hôm trước, cô ấy dắt chó đi dạo, tình cờ gặp A Phúc, nó sủa mấy tiếng khiến A Phúc bị dọa sợ cả ngày không dám ra khỏi cửa.”

“Không ngờ... ban ngày không dám ra khỏi cửa, nên nó chọn trả thù vào ban đêm. Quá mệt, nên ban ngày nó ngủ bù.”

Tề Tụng tỏ vẻ cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn dỗ A Phúc, hứa ngày mai sẽ dẫn nó lên gặp con Alaska, nói chuyện đàng hoàng cho xong.

Mọi việc xem như đã được giải quyết xong, cô cũng định kết thúc livestream.

Đúng lúc đó, hai quả tên lửa bất ngờ bay vút lên từ trong phòng bình luận.

Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.

Cô vội vã áp mắt vào lỗ cửa, nhưng không thấy ai.

Chỉ có đèn cảm ứng ở hành lang bên ngoài vẫn sáng mờ ảo, như thể có ai đó đứng chờ...

“Khè~~!!”

Con Tam Hoa vốn đang cuộn mình ngủ trên ghế sofa, chẳng hiểu từ khi nào đã nhảy ra chắn trước người cô, hướng ra cửa gầm gừ.

Sữa Đậu từ nhà vệ sinh lao vọt ra, áp mặt vào cửa ngửi ngửi.

Vài giây sau, Sữa Đậu hưng phấn nhảy cẫng lên tại chỗ:

“Là mèo! Có mèo tới! Mang đồ hộp tới đi! Sữa Đậu muốn ăn đồ hộp!”

Cô lập tức đề phòng, cẩn thận chuẩn bị đối phó mọi tình huống bất trắc. May mắn thay, lúc nãy cô có tiện tay cầm theo bình nước ớt cay từ bếp, giờ đây đã ở trong tay.

Khẽ hé một khe cửa nhỏ, cô nhìn ra ngoài.

Sữa Đậu nhanh như chớp lao vọt ra ngoài.

Cô cúi đầu, và rồi nhận ra, một con mèo cam đang ngồi xổm trước cửa.

Đúng là Sầu Riêng – con mèo đen trong livestream sáng nay!

“Là mày à? Tới đưa đồ hộp đúng không?”

Cô mời Sầu Riêng vào, mở ba lon thức ăn cho cả ba con mèo.

Lúc này cô mới nhớ ra – livestream vẫn chưa tắt.

Liếc mắt nhìn bình luận, cô thấy mấy dòng nổi bật:

【Tôi nghe livestream của bạn, đi khám mới biết mình bị ung thư hạch, may mà phát hiện sớm. Cảm ơn bạn rất nhiều!】

【Xin lỗi vì trước đây từng nghi ngờ bạn. Bạn đúng là có năng lực thật sự để giao tiếp với thú cưng.】

Cô nhẹ nhàng thở phào thay người ấy.

Nhờ có Sầu Riêng và A Phúc, kênh livestream của cô ngày càng nổi, lượng người xem cũng tăng lên. Mỗi ngày, có rất nhiều người kết nối, hỏi về thú cưng của mình, hay chỉ đơn giản là đến để kể xấu thú cưng, trút bầu tâm sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tam-hoa-va-sua-dau/chuong-4.html.]

Cô cũng kiếm được không ít tiền, đủ để mua thêm bữa phụ cho Tam Hoa và Sữa Đậu.

Hôm nay, cô ra ngoài mua thịt, định làm thịt khô handmade cho hai đứa nhỏ.

Trên đường đi, cô đi ngang qua tiệm bánh kem, nhìn thấy mấy mẫu bánh trưng bày vô cùng xinh xắn.

Cô không kìm được, lấy hình của Tam Hoa và Sữa Đậu đưa cho tiệm, nhờ họ làm một chiếc bánh sinh nhật độc quyền theo dáng của hai đứa nhỏ.

Cô tự hỏi, nếu hôm đó có thổi nến thì…

Phải ước điều gì mới đủ?

Cuối cùng, cô chọn ước:

“Tam Hoa và Sữa Đậu mạnh khỏe bình an, mãi ở bên nhau, sống hạnh phúc cùng mình đến tận cuối đời.”

Trong lúc chờ bánh, cô gửi tin nhắn cho cô Triệu, người phụ trách tư vấn tâm lý ở trường:

【Cô Triệu, em nghĩ mình đang dần tìm được ý nghĩa của việc tồn tại. Ngày mai cô có thể cho em buổi tư vấn và kê thêm ít thuốc không ạ?】

Tin nhắn gửi đi chưa đầy hai giây, cô Triệu đã gọi tới.

“Tiểu Hạ, đừng chờ tới mai. Cô đến nhà em tư vấn trực tiếp ngay bây giờ luôn nhé.”

Giọng cô Triệu nghe rất vui, làm Tiểu Hạ không khỏi mỉm cười:

“Vậy tốt quá, em không muốn thất hẹn nữa.”

9.

Cô một tay xách bánh kem, tay kia cầm túi thịt, tưởng tượng cảnh mở cửa sẽ thấy Tam Hoa và Sữa Đậu nhào đến như mọi khi, hít hà bụng chúng rồi cùng nhau vui vẻ. Đó chính là hình ảnh của một ngày hạnh phúc.

Nhưng ngay khi bước lên cầu thang, mắt cô bắt gặp một vệt m.á.u loang dài trên nền nhà, khiến lòng cô bỗng chùng xuống, một cảm giác bất an xâm chiếm toàn thân.

Theo vết máu, cô đi dần lên cầu thang và nhìn thấy cửa nhà mình đang mở toang. Mẹ kế cô ôm mặt, loạng choạng bước ra, còn thằng em trai tám tuổi của cô thì đi sau, vừa khóc vừa nấc. Vai nó run lên từng chập.

Thấy cô, nó lao đến, đẩy mạnh cô ra, rồi gào lên:

“Đồ tiện nhân! Đồ xấu xa! Ai cho chị nuôi mèo nuôi chó trong nhà hả?!”

“Tiện nhân! Đồ vô dụng! Đồ sao chổi! Đồ phá hoại!”

Đó là những lời mà em trai cô, Chu Vũ, thường xuyên gọi cô. Chỉ khi nó muốn gì, như đòi mua đồ chơi mà cô đồng ý, nó mới miễn cưỡng gọi cô một tiếng “chị”.

Cô nhìn mẹ kế, thấy trên mặt bà ta có vài vết cào dài, rõ ràng là vết móng mèo để lại. Nhưng cô biết, Tam Hoa sẽ không bao giờ tấn công vô cớ.

Nắm chặt tay, cô nghiến răng, chất vấn:

“Các người đã làm gì Tam Hoa?!”

Tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, cha cô xuất hiện, ánh mắt tránh né, không dám nhìn thẳng vào cô. Trên tay ông dính máu, và có cả những sợi lông mèo vương lại.

Một giả thuyết tồi tệ thoáng hiện trong đầu cô, tim như thắt lại. Cô lao tới, túm lấy áo ông, mắt không rời:

“Tam Hoa đâu?! Ông đã làm gì Tam Hoa rồi?!”

Bố cô giơ tay tát thẳng vào mặt cô. Cú tát khiến đầu óc cô choáng váng, má đau như bị lửa thiêu.

“Mày còn mặt mũi mà hỏi à?! Làm hại mẹ và em mày ra nông nỗi này, còn không cút khỏi cái nhà này mà có dám ở đây la lối hả?!”

Có lẽ vì ông ta biết trong túi cô chẳng có tiền, có lẽ vì ông ta biết cô yêu Tam Hoa và Sữa Đậu đến mức nào — nên ông ta không còn sợ cô phản kháng nữa.

Nhưng lần này, Tiểu Hạ nắm chặt cổ tay ông, ngăn không cho cú đánh tiếp theo rơi xuống. Giọng cô lạnh lùng, từng chữ như d.a.o cứa vào không khí:

“Nếu tôi không chịu ở lại đây, Chu Cường, để tôi nhắc ông nhớ — ngày con gái ông tròn mười tám, ông bỏ đi du lịch với nhân tình, cũng chính ngày đó, nó nhảy lầu c.h.ế.t rồi.”

Bố cô trừng mắt, ánh mắt hoang mang.

“Nếu Tam Hoa và Sữa Đậu có chuyện gì — chúng ta gặp nhau ở tòa án.”

Nói xong, cô hất tay ông ta ra, quay đầu chạy vào nhà, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của Tam Hoa và Sữa Đậu.

Cô tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy chúng đâu. Lúc này, cô mới nhớ ra — để ngăn tụi nó lén ăn vặt khi cô không có ở nhà, cô đã lắp đặt camera giám sát trong nhà.

Loading...