Tâm Can Của Đại Gian Thần - Chương 39:

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:52:25
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc thị nhịn , đưa tay vỗ mạnh đầu một cái: “Nói năng kiểu gì thế, đến một đ.á.n.h một , ngươi mong bọn họ ngày nào cũng đến để ngươi thể hiện võ nghệ ?”

Tô Hoài Uyên ấm ức: “Nương, con .”

Tô Kình liếc một cái, : “Yên tâm , Vương thị sẽ đến nữa, càng gây sự với chúng . Nếu , sẽ càng chứng thực ý đồ coi cả Thịnh Kinh là vật trong túi của họ.”

Ba con trai vẻ mặt bừng tỉnh gật đầu, Tô Hoài Sanh : “Không ngờ phụ về Thịnh Kinh cũng học mánh khóe quyền thuật của văn nhân, thật lợi hại.”

“Đây là mánh khóe quyền thế, chiêu trong binh pháp gọi là ‘tiên hạ thủ vi cường’.”

Tô Kình : “Các con nghĩ tại Vương thị dám ngang ngược với phủ chúng như ? Tất cả là vì nhà chúng đắc tội với Hoàng hậu ở Thiên Thu Yến, Vương thị chẳng qua chỉ là cố ý báo thù mà thôi.”

Ba con trai , Tô Hoài Uyên chút tin: “Không thể nào? Chỉ vì một con ch.ó thôi ? Đáng để ầm ĩ như ?”

“Đây là thành Thịnh Kinh, gì là thể.” Tô Hoài Sanh tỉnh táo , đầy ẩn ý.

“Vậy, ý của phụ là, chúng đắc tội thì cứ đắc tội đến cùng?” Tô Hoài Thầm cũng hiểu .

“Con trẻ dễ dạy.” Tô Kình nắm tay Mặc thị sải bước , giọng từ phía truyền rõ ràng:

“Tóm hãy nhớ một nguyên tắc, Tô thị Mạc Bắc chúng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi cũng thể để khác bắt nạt. Sau nếu còn kẻ mắt tìm đến cửa, các con cứ đ.á.n.h trả như phụ hôm nay, chuyện gì phụ gánh.”

Ba con trai lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Chợt nhớ , Tô Hoài Uyên cao giọng : “Phụ , nương còn bắt trộm nữa ạ?”

“Tất cả về ngủ ngon .”

Ba , đồng loạt ngáp một cái khoác vai về viện của , nghĩ đến tình hình tương lai, ai nấy đều mặt mày hớn hở, háo hức.

Thật lòng mà , họ cũng chẳng vui vẻ gì khi như một con ch.ó l.i.ế.m láp đám quyền quý ở thành Thịnh Kinh . Nếu phụ lên tiếng, thì mặc kệ !

Họ nhất định để thành Thịnh Kinh nhớ kỹ phủ Ung Quốc Công của họ, nhớ kỹ Tô thị Mạc Bắc của họ!

Tô Hoài Sanh ngẩng đầu trăng trời, tiếc nuối :

“Tiếc là Nguyên Bảo ngủ , nếu thấy phụ hôm nay đại , nhất định sẽ vui.”

Động tĩnh giữa Tô Kình và Vương thị ở ngoài cổng phủ lâu truyền đến Minh Châu Uyển.

Thế nhưng lúc , Tô Viên Viên đang trưởng nhắc đến ngủ say như c.h.ế.t, bên ngoài xảy chuyện gì nàng .

Chỉ Thương Huyền đang trốn xà nhà vẫn còn thức và hết bộ sự việc từ miệng các nha canh ngoài cửa.

Đám nha miệng lưỡi lắm chuyện, đến cuối cùng, Thương Huyền thậm chí còn rõ Tô Kình dùng tay nào ném ngoài, gã râu quai nón gãy chiếc răng cửa thứ mấy.

thoát khỏi nguy hiểm và phủ Ung Quốc Công cũng định tiếp tục truy tìm tên “trộm vặt” là nữa, khẽ nhướng mày, bất giác cong môi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tam-can-cua-dai-gian-than/chuong-39.html.]

Hắn lấy từ trong áo mấy đồng tiền, mười ngón tay nhanh chóng kết ấn, tung đồng tiền lên trung.

Đồng tiền như sinh mệnh, lặng lẽ rơi xuống xà nhà, tạo thành một quẻ trận.

Quẻ tượng cho thấy, phá vỡ cục diện hiện tại của Thịnh Kinh, biến ở phủ Ung Quốc Công.

Qua lớp gạch ngói mắt, dường như thể thấy những con sóng sẽ nổi lên trong tương lai, trong mắt Thương Huyền là sự khoái trá điên cuồng.

Cứ để vũng nước trở nên đục ngầu hơn nữa .

Vết thương của tuy xử lý nhưng độc tố vẫn còn trong cơ thể, lúc nóng lúc lạnh, vốn vô cùng khó chịu. tiếng thở đều đều của thiếu nữ bên , tự lúc nào, cơn buồn ngủ cũng dần ập đến…

Thu đồng tiền, nhắm mắt , Thương Huyền mặc cho cùng thiếu nữ bên chìm giấc ngủ.

Bên , phủ Vương thị lúc đèn đuốc sáng trưng. Gia chủ hiện tại của Vương thị, cha ruột của Vương Hoàng hậu, Vương Sùng Linh, mặt mày âm trầm ghế chủ tọa chờ đợi.

Chợt, bên ngoài vang lên một trận huyên náo, là đám thị vệ phái truy bắt tên thích khách lẻn phủ ban đêm trở về.

Ông lập tức dậy khỏi ghế chủ tọa, phía cửa lớn, tưởng rằng sẽ thấy tên thích khách trói giải về, nào ngờ thấy cảnh gã râu quai nón các thị vệ hợp sức khiêng .

Sắc mặt Vương Sùng Linh lập tức tối sầm : “Chuyện gì ? Người ?”

Gã râu quai nón gắng gượng bò dậy, quỳ mặt Vương Sùng Linh, run rẩy đáp: “Bẩm gia chủ, tên thích khách đó trốn phủ Ung Quốc Công, tiểu nhân để bắt còn Tô Quốc Công đ.á.n.h cho ngoài.”

“Ngươi cái gì?” Vương Sùng Linh tức giận: “Ngươi kể bộ sự việc cho !”

Gã râu quai nón tưởng chỗ dựa, lập tức thêm mắm dặm muối kể chuyện xảy ở phủ Ung Quốc Công.

“Gia chủ, Tô Kình hổ là kẻ thô lỗ từ Mạc Bắc đến, đến Thịnh Kinh danh tiếng của Vương thị chúng thì thôi, mà còn dám công khai vu khống thanh danh của gia chủ, đối đầu với Vương thị chúng ! Bọn họ coi trời bằng vung như , Vương thị chúng nhất định cho tay!”

Ai ngờ dứt lời, một cái tát bay sang một bên.

“Đồ vô tích sự!” Vương Sùng Linh lạnh lùng : “Người , lôi xuống g.i.ế.c .”

Thị vệ hai bên lập tức tiến lên bắt lấy gã râu quai nón, bịt miệng nhanh chóng lôi .

Một lát , từ trong sân truyền đến tiếng d.a.o cắt qua da thịt, một mạng cứ thế biến mất trong phủ Vương thị.

Trong phòng, một trong tộc bên cạnh Vương Sùng Linh  :

“Gia chủ, thực lời cũng vài phần đạo lý. Cả Thịnh Kinh ai mà uy danh của tông tộc Vương thị chúng , Tô Kình dám những lời ngông cuồng như , nếu chúng nhịn nhục, uy nghiêm của Vương thị sẽ tổn hại nghiêm trọng.”

“Vậy các ngươi thế nào?” Vương Sùng Linh quét một ánh mắt lạnh lùng qua: “Như Tô Kình , g.i.ế.c cả nhà ? Hay là giở trò lưng khiến bọn họ chịu khổ? Hoặc là đuổi bọn họ khỏi kinh thành?”

“Hừ, một lũ ăn hại.” Vương Sùng Linh .

“Các ngươi là kẻ thô lỗ nhưng thông minh hơn bất cứ ai trong các ngươi. Hôm nay nếu chúng dám động đến , sẽ càng chứng thực Vương thị chúng lòng mưu phản. Tô Kình của binh quyền để tước, Vương thị chúng gì? Chẳng lẽ bệ hạ phế hậu ?”

Sau lưng Vương Sùng Linh lập tức quỳ xuống một đám , run rẩy : “Gia chủ bớt giận.”

Loading...