Tâm Can Của Đại Gian Thần - Chương 38:
Cập nhật lúc: 2025-11-11 14:59:40
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Gián… đúng hơn là Thương Huyền đang ở xà nhà, tiếng thở đều đều bên , theo thói quen mân mê ngón tay.
Mùng sáu tháng bảy, bãi tha ma.
Sao nàng ?
Tô Viên Viên đoán sai, trong lúc Mặc thị dẫn theo phủ binh rầm rộ lục soát các viện, tìm kiếm tên trộm bỏ trốn, đám truy binh đuổi theo Thương Huyền chút khách khí mà gõ cửa phủ Quốc Công.
Tô Kình và Mặc thị tìm đến viện của Tô Hoài Sanh thì một phủ binh vội vã chạy từ bên ngoài.
“Công gia, phu nhân, ! Bên ngoài phủ Quốc Công chúng chứa chấp tội phạm, đòi phủ lục soát!”
Tô Kình và Mặc thị , sự ăn ý nhiều năm khiến cả hai cảm thấy gì đó đúng.
Trên tấm biển cửa nhà họ rõ ràng bốn chữ lớn “Ung Quốc Công Phủ”, mà vẫn kẻ mắt dám họ chứa chấp tội phạm đòi lục soát? Não lừa đá ?
Tô Kình : “Đi, xem thử.”
Mặc thị gật đầu, cùng Tô Kình, mang theo ba con trai và một đám phủ binh, hùng hổ về phía cổng lớn.
Bên ngoài phủ Ung Quốc Công, đám truy binh thấy tên thị vệ thông báo mãi , đợi đến mức mất kiên nhẫn, gã đàn ông râu quai nón cầm đầu lập tức vung tay lệnh:
“Vào, lục soát cho lão tử!”
Thị vệ hai bên cổng phủ Ung Quốc Công lập tức tuốt đao tiến lên: “Đây là phủ Ung Quốc Công, há để các ngươi càn!”
Thế nhưng đám truy binh đông , vô cùng ngang ngược, xô đẩy vài cái hất văng đám thị vệ gác cổng xông .
Tô Kình từ xa thấy đám phủ Quốc Công như chốn còn dùng cả gậy gộc trong tay phá hoại cây cối dọc đường, lửa giận trong lòng như thực thể phun trào .
Vận khí đan điền, ông dùng khí thế đối đầu với địch quân chiến trường, nghiêm giọng hét lớn: “Lũ chuột nhắt từ tới, cút khỏi đây cho bản công!”
Tiếng hét của ông như sấm sét, cho đám truy binh xông phủ Quốc Công ù cả tai, hoa cả mắt.
Mãi mới tỉnh từ tiếng hét nội công của Tô Kình, gã râu quai nón cầm đầu mới phát hiện bọn họ phủ binh của phủ Ung Quốc Công bao vây ở hai bên cổng, lưỡi đao thậm chí kề cổ.
Đám ở Thịnh Kinh ngang ngược bá đạo nhiều năm, từng chịu thiệt thòi như , gã râu quai nón lập tức c.h.ử.i ầm lên:
“Tô Kình, mở to mắt ch.ó của ngươi mà xem lão tử là của nhà nào! Biết điều thì mau cho của ngươi lui , nếu chậm trễ việc lão tử bắt tội phạm, tội danh ngươi gánh nổi !”
Nói , móc từ trong lòng một tấm lệnh bài, chìa mặt Tô Kình và Mặc thị.
Dưới ánh lửa bập bùng, Tô Kình thấy rõ tấm lệnh bài trong lòng bàn tay khắc một chữ “Vương”.
Thịnh Kinh ba đại gia tộc, Vương thị, Lâm thị, Tiết thị. Trong ba gia tộc đó, Vương thị đầu, trong tộc đa đều quan trong triều, từng ba vị Hoàng hậu, thể là một tay che trời ở Thịnh Kinh.
Kẻ đó thấy Tô Kình cau mày, tưởng dọa ông, thu lệnh bài về phía Tô Kình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tam-can-cua-dai-gian-than/chuong-38.html.]
“Ung Quốc Công, chúng nể mặt phủ Quốc Công mà là tên tội phạm đêm nay là xông Vương phủ ăn trộm, nay lẻn phủ của ngài, tội ác tày trời, nếu nhanh chóng bắt giữ quy án.”
Ai ngờ Tô Kình lạnh một tiếng, một tay túm lấy cổ áo đối phương, dùng một chiêu quật vai, ném thẳng ngoài cổng phủ.
“Ta mặc kệ ngươi là của nhà nào, dám giương oai ở địa bàn của Tô Kình , cửa . Người , ném hết bọn chúng ngoài cho bản công!”
Bên ngoài cổng phủ Ung Quốc Công, gã râu quai nón Tô Kình ném ngoài như một bao tải, rơi mạnh xuống đất.
Thê t.h.ả.m hơn là lúc ném , mặt tiếp đất , thể rõ tiếng răng của va mặt đất gãy “rắc” một tiếng, cùng với tiếng xương gãy.
Gã râu quai nón còn tỉnh từ cơn đau và choáng váng thì một vật nặng khác đè lên , sấp trở mặt đất, cằm “rắc” một tiếng tiếp xúc mật với nền đất.
Hóa những kẻ mang theo cũng thị vệ của phủ Ung Quốc Công ném ngoài từng một, cũng cố ý mà tất cả đều nhắm chỗ , chất đám thành một ngọn núi nhỏ, đè gã râu quai nón hung hăng nhất đến mức thở nổi.
“Phì” một tiếng nhổ chiếc răng gãy và bọt m.á.u trong miệng, gã râu quai nón tức đến đỏ cả mắt, ngẩng đầu Tô Kình và Mặc thị đang chắp tay lưng bậc thềm, nén giận gào lên:
“Tô Chình, ngươi dám tay với lão chử!”
Tô Kình ngoáy tai, sang Mặc thị bên cạnh: “Phu nhân, bà hiểu đang gì ?”
Mặc thị nghiêm túc bừa: “Hắn đang khen võ nghệ của ông cao cường, cam bái hạ phong.”
“Chói bậy!” Gã râu quai nón tức đến trợn trắng cả mắt, trông như sắp tắt thở.
“Tô Chình, ngươi chờ đấy, ngươi đối đầu vỡi Vương chị, Vương chị sẽ tha cho ngươi !” Giọng gã râu quai nón chậm , cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút.
Tô Kình xong, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng với gã râu quai nón:
“Ồ? Thật ? Vương thị gì phủ Ung Quốc Công ? G.i.ế.c cả nhà ? Bản công là Quốc Công do bệ hạ đích sắc phong, Vương thị đây là thế bệ hạ, trở thành trời của Đại Sở ?”
Gã râu quai nón ngờ ông chụp cho Vương thị một cái mũ lớn như , sợ đến trắng cả mặt: “Ngươi đừng vói bừa! Ngươi đây là vu khống!”
Tô Kình hừ lạnh:
“Mang theo lũ ch.ó của ngươi, cút về với gia chủ Vương thị của các ngươi, thật sự trộm phủ Ung Quốc Công thì cũng nên để phủ Ung Quốc Công tự lục soát bắt giữ, bắt sẽ tự giải đến phủ nha. kẻ nào dám tự ý xông phủ Ung Quốc Công , g.i.ế.c!”
Nói xong, ông vung tay , một vật sượt qua chóp mũi gã râu quai nón, cắm sâu viên gạch lát mặt, chính là tấm lệnh bài Vương thị mà chìa lúc .
Cổng lớn phủ Ung Quốc Công đóng sầm , các thị vệ của Vương thị than thôi bò dậy khỏi gã râu quai nón, lúc đỡ dậy mới phát hiện gã chỉ sợ đến ngất mà còn tè cả quần.
Không còn cách nào khác, họ đành mang theo gã râu quai nón mặt đầy m.á.u me đang bất tỉnh rời trong sự nhếch nhác.
Bên trong phủ Ung Quốc Công, áo choàng của Tô Kình gió đêm thổi bay phần phật, từ phía vô cùng uy nghiêm, dường như trở thành vị Phủ Biên Đại tướng quân lừng lẫy sa trường Mạc Bắc năm nào.
Tô Hoài Uyên mặt đầy ngưỡng mộ, nắm c.h.ặ.t t.a.y kích động : “Phụ , chiêu của thật quá lợi hại!”
Tô Hoài Thầm chút lo lắng cau mày: “Phụ đ.á.n.h của Vương thị, Vương thị sẽ cố tình gây sự với chúng chứ?”
Tô Hoài Uyên cho là đúng: “Sợ gì! Đến một đ.á.n.h một là !”