Tâm Can Của Đại Gian Thần - Chương 37:
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:06:07
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Viên Viên “ồ” một tiếng, theo lời xuống ghế, dùng lửa nến hơ nóng lưỡi d.a.o trong tay.
Gã đàn ông tựa tấm đệm mềm, áo choàng nàng kéo xộc xệch, mái tóc buộc gáy buông xõa như thác nước, thể trắng nõn rắn rỏi dính vài vệt máu, trông một vẻ quyến rũ khó tả.
khi tầm mắt Tô Viên Viên rơi xuống khuôn mặt , dung mạo bình thường phá hỏng khí chất .
Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu trông hơn một chút, chừng thể so kè với vị đại gian thần .
Trong lòng khẽ động, Tô Viên Viên hỏi: “Ta đồng ý cho ngươi ở chữa thương, ít nhất cũng cho ngươi họ tên là gì, ở , nghề gì chứ?”
Gã đàn ông đôi mắt linh động của nàng, chiếc áo choàng còn hình thù gì, đáp:
“Vân Gián, Thục Châu, tạm trú ở Thịnh Kinh, cha , du thủ du thực, thỉnh thoảng chút việc lừa gạt kiếm ít tiền tiêu vặt.”
“Thế nào, Tô cô nương cứu một kẻ ác, hối hận đến xanh cả ruột ?”
Xét đến việc từng trêu chọc nàng, Tô Viên Viên tin lời ma quỷ của .
Trong lúc chuyện, lưỡi d.a.o găm lửa nung đến đỏ rực, Tô Viên Viên cầm chuôi d.a.o tiến lên, tay gọn lẹ cắt bỏ phần thịt thối vết thương của , :
“Nhiều lời vô nghĩa như , chất độc độc c.h.ế.t ngươi thành câm luôn ?”
“Shhh…” Vân Gián hít một khí lạnh, nghiến răng : “Tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén, lòng độc ác.”
Lưỡi d.a.o nóng rực cứa da thịt hết đến khác khiến cả căn phòng tỏa mùi khét khó chịu.
sự xử lý cẩn thận của nàng, phần thịt thối vết thương của Vân Gián loại bỏ , m.á.u chảy từ đó cũng dần chuyển sang màu đỏ tươi.
Trong quá trình đó, thể Vân Gián tuy run rẩy nhẹ vì đau đớn nhưng từ đầu đến cuối hề kêu một tiếng. Đến khi Tô Viên Viên ngẩng đầu lên thì phát hiện và trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tiếp theo thì ?” Nàng hỏi.
Vân Gián mở mắt, giọng khàn hơn vài phần: “Thuốc.”
Hắn chỉ một chữ đơn giản, Tô Viên Viên liền hiểu ý. Nàng rắc kim sang d.ư.ợ.c lên vết thương của , đó dùng những dải vải xé từ áo choàng băng bó .
Làm xong tất cả, chính nàng cũng toát một mồ hôi nhưng cảm giác thành tựu khi xử lý xong vết thương cho khác khiến đôi mày nàng khẽ nhướng lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Rồi nữa?” Nàng Vân Gián chăm chú: “Như là thể giải độc ?”
Vân Gián hồi phục từ cơn đau đủ để khiến mất tri giác. Nhìn thiếu nữ mặt đang háo hức, ánh mắt trong veo, lòng bình yên đến lạ.
“Nha đầu ngốc.” Hắn : “Muốn chữa khỏi, dễ dàng như . Người trúng độc , trong vòng ba ngày nếu t.h.u.ố.c giải, chắc chắn sẽ c.h.ế.t.”
Tô Viên Viên giật : “Vậy, bốc t.h.u.ố.c cho ngươi?”
“Không, một tấm lệnh bài. Sáng mai, ngươi tìm cách mang nó đến ‘Khúc Dương Bố Trang’ ở chợ Đông, giao lệnh bài cho chưởng quỹ, rõ sự việc với ông , ông sẽ đưa t.h.u.ố.c giải cho ngươi.”
Lệnh bài! Tô Viên Viên kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên. Nàng lấy tấm lệnh bài từ trong lòng , đưa đến mặt , hỏi: “Là nó ?”
Ngón tay thiếu nữ trắng nõn mượt mà, lệnh bài nàng cẩn thận nâng niu, thể thấy nàng trân trọng nó.
Vân Gián bất giác mân mê ngón tay, giọng khàn khàn: “Phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tam-can-cua-dai-gian-than/chuong-37.html.]
“Lệnh bài là của ngươi? Nó rốt cuộc tác dụng gì?” Tô Viên Viên nhận sự khác thường của , chỉ nóng lòng truy hỏi: “Trên đời ngoài ngươi còn ai lệnh bài như thế nữa ?”
Vân Gián đáp: “Nó là tín vật của Lưu Vân Các.”
“Lưu Vân Các?” Tô Viên Viên ngẩn , ngờ một cái tên xa lạ từ miệng .
Đây là nơi nào nữa? Kiếp nàng cũng kinh doanh mấy gian hàng ở Thịnh Kinh, thể coi là thông thạo nơi nhưng từng đến Lưu Vân Các nào cả.
Chẳng lẽ là xuất hiện trong nửa năm khi nàng c.h.ế.t ?
“Lưu Vân Các là một tổ chức chuyên thu thập tin tức trong dân gian, trướng thể là hàng rong, thương nhân, cũng thể là ăn mày ngoài cổng thành, hoặc cũng thể là một kẻ lừa đảo giang hồ như .”
Mi thanh mục tú khẽ nhướng, Tô Viên Viên : “Ngươi mới ngươi du thủ du thực, bây giờ là của Lưu Vân Các, trong miệng ngươi quả nhiên một câu thật lòng.”
Gã đàn ông dùng ngón tay chọc trán nàng, : “Đừng coi thường cái miệng của , đây là một chữ giá ngàn vàng đấy.”
Tô Viên Viên lười để ý đến , hậm hực :
“Buồn ngủ , ngủ đây. Ngươi tự tìm chỗ nào đó trốn cho kỹ, đừng để phát hiện.”
Sau khi , nàng hề thấy ánh mắt của Vân Gián vẫn dõi theo bóng lưng , màu con ngươi ánh nến khẽ chuyển nhạt một chút.
Vốn tưởng nắm manh mối quan trọng, nào ngờ hoa văn thể đầy ở Thịnh Kinh. Đối với Tô Nguyên Nguyên mà , kết quả khiến nàng chút chán nản.
Rốt cuộc ai mới là bảo vệ t.h.i t.h.ể của nàng ở bãi tha ma? Xem thể chỉ dựa manh mối để tìm ân nhân , nghĩ cách khác thôi.
Cũng nàng còn thể mơ thấy giấc mơ đó nữa .
Thật hy vọng giấc mơ đó thể dài hơn một chút, ít nhất là để nàng rõ ai bảo vệ t.h.i t.h.ể của , để kiếp nàng thể báo đáp vị ân nhân .
Bước chân khựng , trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, lập tức về phía Vân Gián.
Vân Gián ngờ nàng sẽ đột ngột , vội vàng cụp mắt xuống, che đôi mắt của .
Thiếu nữ đến mặt , vẻ mặt kiên định: “Ngươi , Lưu Vân Các chuyên thu thập tin tức mà ngươi là của Lưu Vân Các, đúng ?”
Vân Gián đáp: “Phải.”
“Điều kiện thứ hai.” Nàng giơ một ngón tay lên: “Ta nhờ ngươi giúp tìm một .”
Vân Gián sảng khoái đáp: “Được, ngươi cho đặc điểm dung mạo của đó, đợi chữa lành vết thương rời sẽ tìm giúp ngươi.”
“Dung mạo thì… . Ta chỉ thể cũng xuất từ Lưu Vân Các, đó giỏi dùng cung tên, mũi tên cũng khắc hoa văn mây giống như lệnh bài. Người đó thể là nam, cũng thể là nữ, manh mối quan trọng nhất là, đêm mùng sáu tháng bảy, đó từng đến bãi tha ma ở ngoại ô kinh thành.”
“Thế nào, với manh mối như , thể giúp tìm đó ?” Tô Viên Viên hỏi.
Sau khi loại bỏ phần thịt thối độc, Vân Gián hồi phục một chút sức lực. Hắn lật lên xà nhà, giọng lười biếng từ cao vọng xuống: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Nhận lời hứa của , Tô Viên Viên hài lòng.
Vật lộn cả một đêm, Tô Viên Viên vô cùng mệt mỏi, trở giường xuống, đầu chạm gối, nàng ngủ .
_______
P.s: Truyện tới chương 84. Theo dõi page Góc Truyện Của Yên để cập nhật nhanh nhất!