Tâm Can Của Đại Gian Thần - Chương 33:
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:40:12
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nắm chặt d.a.o găm, định dậy gọi Xuân Hiểu thì lưng đột nhiên áp sát một thể, một bàn tay bịt chặt lấy miệng và mũi nàng.
“Dám kêu, g.i.ế.c ngươi.”
Hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng trầm khàn của nam nhân khiến tim Tô Viên Viên chùng hẳn xuống.
Không ngờ thật sự kẻ lẻn phòng nàng định giở trò bất chính!
nếu kẻ cho rằng nàng là một nữ tử yếu đuối trói gà chặt thì lầm to.
Ánh mắt Tô Viên Viên lạnh , ngay khi gã đàn ông dứt lời, nàng liền dùng cùi chỏ huých mạnh .
Kẻ đó ngờ trong tình huống mà nàng còn dám phản kháng nên bất ngờ nàng tấn công trúng. Cảm thấy bàn tay đang bịt miệng mũi phần lơi lỏng, Tô Viên Viên xoay một vòng vung d.a.o găm trong tay đ.â.m tới!
ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay nàng đối phương đ.á.n.h mạnh một cái, thanh d.a.o găm trong nháy mắt đoạt lấy c.h.é.m ngược phía nàng.
Trong chớp nhoáng, Tô Viên Viên hiểm hóc tránh đòn tấn công của đối phương, nào ngờ vấp thứ gì đó chân ngã chúi đầu lòng , đẩy cả hai cùng ngã sõng soài đất.
“Ui da…” Tô Viên Viên vịn trán, lắc lắc cái đầu choáng váng vì cú va chạm.
Đến khi nàng gắng gượng lấy tinh thần mở mắt thì phát hiện đang đè lên tên trộm lẻn phòng mà kẻ mới lúc nãy còn vô cùng hung hăng giờ đây ngoẹo đầu sang một bên, im bất động như ngất lịm .
Cảm thấy lòng bàn tay chút dính nhớp, nàng giơ tay lên ánh sáng thử thì thấy dính đầy máu.
Ánh sáng trong phòng đủ, nàng chỉ lờ mờ thấy mảng áo vai trái của dường như ướt sũng một vùng, tay nàng chính là dính m.á.u từ chỗ đó.
Tô Viên Viên vội vàng bò dậy khỏi đối phương nhưng vì động tác quá mạnh nên vô tình rơi một tấm lệnh bài từ xuống ngay bên chân .
Vì tò mò, nàng nhặt tấm lệnh bài lên, ánh sáng lờ mờ, nàng phát hiện hoa văn mây phức tạp khắc đó giống hệt với hoa văn nàng thấy trong mơ.
Phát hiện khiến tim nàng đập mạnh một nhịp. Nàng lập tức lật tấm lệnh bài , mặt …
Lại là một chữ “Vân”!
Chẳng lẽ chính là vị ân nhân cứu t.h.i t.h.ể của nàng trong mơ ư?
lúc , tiếng bước chân đứt quãng cùng tiếng huyên náo từ ngoài cửa sổ vọng .
“Người… chạy ?”
“Vừa nãy… hướng … chắc chắn là lẻn tòa nhà… !”
“… Vào trong lục soát!”
“… Thống lĩnh, đây là… phủ Quốc Công…”
Một giọng chợt vút lên: “Thì ? Chẳng lẽ chúng còn sợ một phủ Quốc Công nho nhỏ chắc?”
Tiếng bước chân và tiếng chuyện dần xa nhưng Tô Viên Viên những kẻ bên ngoài chắc chắn đang tiến về phía cổng chính của phủ Quốc Công để bắt cho bằng đàn ông bí ẩn đang hôn mê mặt nàng.
Tô Viên Viên nắm chặt tấm lệnh bài, đầu óc vận động hết tốc lực.
Tấm lệnh bài kẻ hoa văn giống hệt mũi tên trong giấc mơ, thể liên quan đến bảo vệ t.h.i t.h.ể của nàng ở bãi tha ma.
Bất luận thương và truy sát đến đây vì lý do gì, nàng cũng thể giao .
Nhìn đàn ông bất tỉnh nhân sự mặt đất, Tô Viên Viên đưa quyết định táo bạo nhất trong đời .
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất kéo đó đến gầm giường giấu , đó mở tung ô cửa sổ phía bình phong đó nhặt thanh d.a.o găm lên và đẩy mạnh tấm bình phong ngã nhào xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tam-can-cua-dai-gian-than/chuong-33.html.]
Làm xong tất cả, Tô Viên Viên cầm d.a.o găm, lao khỏi phòng, chạy dọc theo chân tường khúc khích:
“Vui quá... Có bay lên kìa...”
Tiếng động trong phòng nàng ngay lập tức đ.á.n.h thức Xuân Hiểu và Hạ Lộ. Hai vội vã chạy từ phòng bên cạnh thì thấy Tô Viên Viên đang cầm d.a.o găm giữa sân múa may cuồng, còn dính ít vết máu.
Cảnh tượng khiến Xuân Hiểu và Hạ Lộ sợ đến mức tim nhảy khỏi lồng ngực. Hai vội chạy đến mặt Tô Viên Viên, Xuân Hiểu hỏi:
“Tiểu thư, xảy chuyện gì ạ?”
Tô Viên Viên đầu thấy là nàng, liền kéo tay nàng về phía vài bước, chỉ lên mái nhà và tường vây :
“Xuân Hiểu, , bay bay đó...... Vui quá, vui quá ...”
Xuân Hiểu là nha mà Mặc thị và Tô Kình tỉ mỉ lựa chọn cho Tô Viên Viên, tính tình trầm võ công nên lập tức hiểu ý của tiểu thư.
“Hạ Lộ, ngươi mau qua phòng bên báo cho phu nhân, thích khách lẻn phòng tiểu thư!”
“Thích khách? Ta… ngay đây!” Mặt Hạ Lộ còn một giọt máu, lập tức chạy .
“Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, nhà với nô tỳ ạ?”
Xuân Hiểu nắm lấy tay Tô Viên Viên, dịu dàng dỗ dành dắt nàng phòng. Sau khi để Tô Viên Viên xuống mép giường, Xuân Hiểu cẩn thận kiểm tra khắp nàng một lượt, thấy vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư ngoan ngoãn chờ ở đây, nô tỳ lấy chút nước ấm lau mặt cho .”
Xuân Hiểu xong định lấy nước, khóe mắt Tô Viên Viên chợt liếc thấy nửa bàn tay thò từ gầm giường.
Trong lúc cấp bách, nàng liền ôm chầm lấy Xuân Hiểu, dùng váy che lặng lẽ đá bàn tay , ấm ức :
“Xuân Hiểu, sợ quá.”
Xuân Hiểu để ý đến hành động nhỏ của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng ôm Tô Viên Viên, an ủi:
“Tiểu thư đừng sợ, phu nhân sắp qua đây ngay . Có phu nhân ở đây, nhất định sẽ bắt tên trộm đó để trút giận cho tiểu thư.”
Viện của Mặc thị và Tô Viên Viên ở gần . Nghe tin từ Hạ Lộ, Mặc thị còn kịp khoác áo ngoài vội vàng xông phòng con gái.
Cảnh tượng hỗn loạn trong phòng cùng những vết m.á.u Tô Viên Viên khiến Mặc thị suýt nữa ngất .
Sau khi định thần , trong lòng bà ngoài nỗi sợ hãi còn thì phần nhiều là sự tức giận:
“Các ngươi trông nom tiểu thư kiểu gì mà để kẻ gian lẻn phòng! Nếu tiểu thư mệnh hệ gì, các ngươi lấy gì mà đền?”
Các nha quỳ rạp đất, Xuân Hiểu : “Là nô tỳ thất trách, ở bên cạnh tiểu thư, xin phu nhân trách phạt.”
Các nha khác đồng thanh : “Xin phu nhân trách phạt!”
Tô Viên Viên giật giật tay áo Mặc thị, chớp chớp mắt, ngây thơ : “Nương, , bay bay...”
Nàng chỉ cửa sổ, động tác vỗ cánh.
Sau đó chỉ thanh d.a.o găm tra vỏ, : “Nguyên Bảo lợi hại lắm đó...”
Mặc thị dịu dàng xoa đầu nàng: “Nguyên Bảo của thật lợi hại, thể tự dọa lui kẻ gian, hổ là con gái của nương và phụ , xứng đáng với mấy chữ ‘hổ phụ sinh hổ nữ’.”
Tô Viên Viên ngây ngô.
“Phu nhân, nô tỳ thấy tên trộm đó khi rời khỏi phòng tiểu thư dường như chạy về hướng đông. Nô tỳ lo rằng vẫn rời khỏi phủ mà đang trốn ở một nơi nào đó khác.”
Xuân Hiểu nghiêm mặt với Mặc thị.