Tâm Can Của Đại Gian Thần - Chương 20:
Cập nhật lúc: 2025-11-05 13:27:11
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nàng trúng thuốc, Hồng Chúc đưa nàng một căn phòng nghỉ ngơi. Sau đó, Tô Thanh Vũ dẫn Lục học sĩ Lục Xuyên đang say rượu bước phòng.
Kế tiếp Hồng Chúc cố tình để lộ sơ hở tại yến tiệc, dẫn đến việc Tần thị giận dữ đùng đùng dẫn Thái hậu và Hoàng hậu đến phá cửa phòng.
Khi thấy nàng và Lục Xuyên cùng trong một căn phòng, Tần thị tát nàng một cái thật mạnh, mắng nàng là yêu nữ liêm sỉ.
Nàng lóc giải thích rằng đây là khác mưu hại nhưng một ai tin nàng .
Bởi vì Tấn Vương Tiêu Tử Thăng - mà nàng đặt trong trái tim chứng cho Tô Thanh Vũ, xác nhận rằng khi sự việc xảy , Tô Thanh Vũ đang chữa trị đôi chân cho .
Ngay cả Hồng Chúc - nha mà nàng từng tin tưởng nhất cũng lưng , mặt thừa nhận rằng chính nàng chỉ đạo bỏ thuốc, định hại Tô Thanh Vũ nhưng cuối cùng tự chuốc lấy hậu quả.
Thái hậu phẫn nộ, buông mấy chữ “Tổn hại phong hóa, thiếu đức hạnh” rời .
Khi đuổi về Phủ Bình Dương Hầu, nàng cam lòng, quỳ gối mặt phụ mẫu cầu xin minh oan. thứ đều vô ích bởi Tô Thanh Vũ sắp đặt tất cả.
Quả nhiên nha của Đồng thị tìm nửa gói t.h.u.ố.c còn trong phòng nàng . Kế mẫu của nàng thất vọng đến cực điểm, tát nàng một cái trời giáng, thề rằng sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với nàng .
Phụ nàng - Hầu gia Phủ Bình Dương càng tàn nhẫn hơn. Ông rút kiếm ép nàng của Lục Xuyên để dẹp yên dư luận.
Ánh kiếm sắc bén kề sát cổ, Tô Viên Viên thấy bản kiếp với gương mặt xám ngoét, đưa tay nắm lấy lưỡi kiếm, m.á.u tươi rỉ từ lòng bàn tay. Nàng ngẩng đầu, ngạo nghễ đáp từng chữ một:
“Vậy cứ như ý phụ mẫu .”
Khi đó trong lòng nàng khi đó vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng rằng đại ca Tô Trạch đang công vụ xa sẽ bảo vệ nàng khi tin nàng rơi tình cảnh . Nhất định sẽ cho nàng chỗ dựa!
nàng đợi mãi, đợi mãi, thứ nàng nhận là trưởng mang đến một thánh chỉ phạt tịch biên gia sản và lưu đày, phá cửa lớn phủ Lục gia, thốt một câu lạnh như băng:
“Hầu phủ chỉ một đích nữ, cũng chỉ một .”
Điều đáng phẫn nộ hơn cả là hắn lệnh ném t.h.i t.h.ể nàng đến bãi tha ma!
Sau khi quyết định đó, đường trở về hầu phủ, hắn dừng xe , ghé lầu Trân Tu mua bánh hoa quế hạt sen mới nướng, chỉ vì nhớ rằng đó là món điểm tâm mà Tô Thanh Vũ yêu thích nhất.
Đêm xuống, phụ mẫu nàng và trưởng quây quần bên bàn, thưởng thức những món ăn ngon mà Tô Thanh Vũ tự tay nấu. Không một ai nhớ đến nàng c.h.ế.t, cũng chẳng ai rơi một giọt nước mắt vì nàng.
Còn t.h.i t.h.ể của nàng, ném ở bãi tha ma, trở thành mồi cho lũ ch.ó hoang.
Địa ngục trần gian cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tô Viên Viên tiếp tục chứng kiến cảnh ch.ó hoang xé xác. Nàng cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng, cầu nguyện để tỉnh .
Có lẽ vì thấy lời khẩn cầu của nàng, một mũi tên bất ngờ từ xa bay tới, xuyên thẳng qua đầu con ch.ó suýt c.ắ.n đứt cổ nàng, dọa bầy ch.ó hoang xung quanh bỏ chạy tán loạn!
Tô Viên Viên giật tỉnh dậy, cuối cùng thoát khỏi giấc mộng đầy đau đớn .
Hình ảnh hàm răng nhọn hoắt, nhuốm m.á.u của con ch.ó hoang vẫn hiện rõ trong tâm trí nàng, tim nàng đập loạn nhịp, quần áo mồ hôi lạnh ướt đẫm.
ngay đó, nàng rơi một vòng tay ấm áp và vững chãi. Một bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, giọng dịu dàng vang lên bên tai:
“Nguyên Bảo đừng sợ, mẫu ở đây. Mẫu võ, đuổi hết bọn ch.ó xa . Con đừng sợ nữa nhé.”
Hai tiếng “mẫu ” như một mũi kim nhọn đ.â.m tim Tô Viên Viên. Nàng cố gắng thoát khỏi vòng tay , ngẩng đầu gương mặt dịu dàng thanh tú của Mặc thị – một phụ nữ Giang Nam, chợt bừng tỉnh.
Thì nàng sống , trở thành Tứ tiểu thư ngốc nghếch của phủ Ung Quốc Công.
Đây chính là mẫu mới của nàng – một luôn yêu thương nàng hết mực, luôn sẵn sàng bảo vệ nàng và lên tiếng mắng nhiếc Tô Thanh Vũ vì nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tam-can-cua-dai-gian-than/chuong-20.html.]
Tô Viên Viên nhào lòng Mặc thị, nắm chặt áo bà, nghẹn ngào :
“Mẫu , mẫu , những con ch.ó đó c.ắ.n con, đau lắm, đau lắm…”
Trong tiếng “mẫu ” vang lên nghẹn ngào chất chứa bao nỗi ấm ức. Mặc thị vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, lòng cũng thấy cay cay nơi sống mũi.
Nguyên Bảo của bà rốt cuộc mơ thấy gì mà sợ hãi đến ? Có lẽ, đúng là cần đến chùa để cầu phúc và xua tan tà khí.
Mặc thị nắm lấy đôi tay mềm mại của con gái, đưa lên môi hôn, nhẹ nhàng hỏi:
“Nguyên Bảo, giờ còn đau ?”
Cái hôn của bà như một liều t.h.u.ố.c an thần. Tô Viên Viên ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nấc nghẹn đáp:
“Không đau nữa.”
Lúc , một nha bước với bát t.h.u.ố.c an thần.
Mặc thị vuốt mái tóc con gái, dịu dàng khuyên nhủ:
“Nguyên Bảo ngoan, uống bát t.h.u.ố.c , con sẽ mơ thấy những con ch.ó đó nữa. Được nào?”
Tô Viên Viên nhận lấy bát t.h.u.ố.c từ tay bà, ngửa cổ uống cạn đó chui lòng Mặc thị, ôm chặt eo bà, thủ thỉ:
“Mẫu … đừng bỏ Nguyên Bảo…”
Giọng của Mặc thị tràn đầy yêu thương và nuông chiều:
“Ngốc quá, mẫu thể bỏ Nguyên Bảo chứ? Dù Nguyên Bảo thế nào, con cũng mãi là bảo bối trong lòng mẫu .”
Tô Viên Viên nhịn nũng: “Thuốc đắng.”
Mặc thị : “Mẫu hát một bài dân ca Bắc Mạc cho con nhé?”
Tô Viên Viên gật đầu.
Mặc thị nhẹ nhàng vỗ về con gái, khẽ ngân nga bài hát dân ca Bắc Mạc, dỗ con ngủ.
Có lẽ nhờ bát t.h.u.ố.c an thần và tiếng hát êm dịu của Mặc thị, Tô Viên Viên dần chìm giấc ngủ.
khi ngủ, trong đầu nàng vẫn hiện lên hình ảnh mũi tên bất ngờ b.ắ.n c.h.ế.t con ch.ó hoang trong giấc mơ.
Liệu mũi tên đó là thật chỉ là do nàng quá đau lòng mà tưởng tượng ?
Hương t.h.u.ố.c thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng chính của Uyển Trúc Viện trong phủ Bình Dương Hầu. Đồng thị uống xong thang thuốc, nha dìu nhẹ lên giường, định chợp mắt thư giãn giây lát để xua tan mệt mỏi.
Tử Ngưng - nha tín nhất quỳ bên mép giường, khéo léo xoa bóp huyệt thái dương cho chủ nhân bằng những ngón tay mềm mại mà điêu luyện. Giọng nàng nhẹ như mây:
"Phu nhân đừng quá lo lắng. Cả thành Thịnh Kinh , ai mà tiểu thư lớn nhà là bậc khuê tú đoan trang, dịu hiền nhất? Ngày mai, khi tin tiểu thư bỏng lan truyền, những ánh mắt chỉ trích tất sẽ đổ dồn về phủ Ung Quốc Công."
Đồng thị khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia hài lòng, giọng đầy tin tưởng:
"Mỗi khi ngươi việc, luôn an tâm. Vậy bên phủ Ung Quốc Công động tĩnh gì ?"
Tử Ngưng thấp giọng đáp:
"Nghe khi về phủ, họ mỗi một ngả về phòng nghỉ ngơi, điều gì đặc biệt."
Đồng thị khẽ nhếch môi, nở nụ lạnh: