TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:27
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là món khai vị thôi
Trần Ấn Tuyền xoa xoa tay, gượng : “Nghe , cách nhận thảo dược?”
“À?”
Lý Nguyệt Nga ngạc nhiên ngẩng đầu, “Người ai ?”
Sau đó Ngô Thanh Phong, “Lý Chính, là đấy chứ?”
Ngô Thanh Phong còn kịp nuốt ngụm nước đường nóng hổi phun , chỉ Lý Nguyệt Nga ho sù sụ,
“Muội… đừng bậy, chuyện liên quan gì đến chứ?”
Trần Ấn Tuyền xua tay, “Chuyện đừng oan cho , hôm nay tìm đến đây chỉ là để bạn mà thôi.
Lý Chính của các … kín miệng lắm, dân làng cũng quản , chuyện lớn thế mà hề để lộ ngoài chút nào…”
Ngô Thanh Phong lườm Lý Nguyệt Nga một cái, hừ một tiếng: “ , đừng vô cớ đổ oan cho khác!”
Với tư cách là ngoài cuộc, Ngô Thanh Phong kỳ thực hiểu rõ chuyện gì đang xảy .
Lý Nguyệt Nga diễn trò thì cứ diễn , còn kéo cả , thế lúc nãy theo.
Trong khoảnh khắc, cảm thấy bát nước đường chẳng còn ngon nữa.
“Thôi , dù chuyện cũng thể giấu nữa, đừng bận tâm là ai .”
Ngô Thanh Phong khẽ liếc Lý Nguyệt Nga một cái, tiếp tục :
“Vừa Trần Lý Chính cũng với , thảo d.ư.ợ.c núi của bọn họ ai đào, cứ thế mà mục nát thì chẳng còn gì cả.
Thế nên chi bằng hãy dạy họ cách nhận , họ sẽ bán thảo d.ư.ợ.c cho , như đều thể kiếm tiền.”
Trần Ấn Tuyền Ngô Thanh Phong với ánh mắt ơn, với Lý Nguyệt Nga.
Lý Nguyệt Nga khẽ nhấp một ngụm nước, thở dài một tiếng u hoài, mới từ tốn tiếp lời:
“Lý Chính, kỳ thực tiền tài đối với nào quá thiết tha…”
Ngô Thanh Phong giật giật khóe mắt.
Ngầm lườm Lý Nguyệt Nga.
Ai tin chứ, thiết tha tiền tài, chẳng lẽ bộ dạng ham tiền của lúc vòi tiền Ngô Hướng Đông .
là thế đạo suy đồi, dối mà đỏ mặt.
Giờ còn kịp ? Hắn thực sự thừa nhận đây là của Ngô Gia Thôn.
“Vậy thì cứ coi như là giúp đỡ những trong thôn , xem cuộc sống của bọn họ đều mấy khá giả, Tết nhất mà ngay cả chút thịt thà cũng để mà dùng…”
Trần Ấn Tuyền chút hiểu, đường đường là một vị Lý Chính than t.h.ả.m thương với một phu nhân.
vì lễ nghi cá nhân, tuy hiểu nhưng vẫn tôn trọng.
Y cũng gật đầu theo, “ , xem đây là chuyện đôi bên cùng lợi mà.”
“Ta cũng đây là chuyện cho cả , và ,
nhưng năm ngoái còn đến thôn của các , khi đó náo loạn đến mức , mới qua bao lâu chứ? Giờ dạy các nhận thảo dược.
Chó đ.á.n.h còn nhớ lâu vài ngày, chúng thứ da tiện xương mềm đó.
Ha ha, trắng , tiền thà kiếm.”
Sắc mặt Trần Ấn Tuyền rõ ràng cứng đờ, y ngừng một chút, nặn nụ :
“Khi đó hai Phú Quý đều trừng phạt mà, tự thấy cách xử lý của còn coi là công bằng, thì …”
“Trần Lý Chính, đây chẳng là hiểu lầm ư?”
Lý Nguyệt Nga liếc y một cái, tiếp tục :
“Ta nào sai điều gì, chỉ đơn thuần dạy hai con ch.ó sói đó,
Nếu chỉ vì kiếm chút tiền mà thể coi như từng chuyện gì xảy , những năm qua thông gia của chịu đựng ức h.i.ế.p chẳng là vô ích ?”
“ dù thì bọn họ cũng nhận bài học , hà cớ gì cứ bám chặt lấy chuyện buông chứ?
Oán oán tương báo đến bao giờ mới dứt, chẳng lẽ công công của tức phụ , cả đời cứ trốn ở chỗ ?”
Lý Nguyệt Nga bất lực khổ,
“Xem hôm nay chúng hợp , nửa câu cũng thừa thãi.
lúc mấy ngày một trận tuyết rơi, e rằng thảo d.ư.ợ.c đông c.h.ế.t ít, giờ đang là lúc khó tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-120.html.]
Chi bằng chúng hãy tự suy nghĩ kỹ lưỡng, đợi đến mùa xuân bàn bạc chuyện .”
Lý Nguyệt Nga mở lời đuổi , cộng thêm những gì nàng quả thực lý, hiện tại khắp nơi đều khô héo, thảo d.ư.ợ.c quả thực khó tìm.
Thế nên Trần Lý Chính đành thở dài rời .
Người , Ngô Lão Đại mấy lập tức lo lắng Lý Nguyệt Nga.
“Nương, lời quá giả dối.
Mấy cây đào ven đường mùa đông còn trơ trụi lá, chúng nó là cây đào chứ?
Chúng đào thảo d.ư.ợ.c lâu như , dù lá khô héo cũng nhận , cần gì dối như ?”
“Các con thấy lời giả dối, đó là vì các con những loại thảo d.ư.ợ.c đều dùng rễ để thuốc, nên lá khô cũng chẳng , nhưng khác ?”
“Vậy thì y cứ hỏi thăm là thôi, hơn nữa, vạn nhất bọn họ trực tiếp trả chút thù lao tìm khác dạy, chẳng chúng chẳng kiếm gì ?”
“Vậy thì con nghĩ quá nhiều .”
Lý Nguyệt Nga một cách kiên quyết, “Nghề bào chế Hoàng tinh trong tay chúng , bọn họ trừ phi tất cả thảo d.ư.ợ.c đều bán cho chúng , nếu thì đừng hòng đường tắt đó.”
“Người khác ai dám ôm cái việc ?”
Lý Nguyệt Nga bát bàn lạnh,
“Không đắc tội với thì cứ việc , hơn nữa con nghĩ Lý Chính của chúng là ăn chay ư?
Hắn tự nhiên hiểu dụng ý của , sẽ phá hỏng chuyện của .”
Những khác đều im lặng, chỉ Trần Văn Giang hé miệng, dè dặt :
“Thông gia mẫu, là vì mặt giúp . nếu đắc tội với bộ Trần Gia Thôn, e rằng sẽ tự chuốc lấy phiền phức cho …”
Lý Nguyệt Nga lắc đầu, “Người yên tâm, vì kéo oán hận, mà là vì chiêu mộ đồng minh.
Gà Mái Leo Núi
Hiện giờ Trần Gia Thôn nào rảnh rỗi mà trách , họ chỉ trách hai Phú Quý cản trở đường tài lộc của họ, và đây chính là điều thấy.”
Gặp chuyện khó phân định, chi bằng khuấy đục hồ nước .
Đây mới chỉ là một món khai vị mà thôi.
Trần Văn Giang chút miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu, “Thôi , dù thì như , thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn .”
“ đó! Đừng lo, tính toán cả .”
Ngày trời hiếm , cả nhà mỗi một chiếc ghế phơi nắng trong sân.
Tiện thể ôn mấy chữ Ngô Lão Tam dạy cho bọn họ.
Hiện tại nhiệt độ gieo trồng còn thấp, mới đổ tuyết, e rằng đất vẫn còn đóng băng.
Thế nên việc thể ngoài việc ườn như cá muối thì chỉ thể ườn như cá muối khô.
Ngô Lão Nhị bế quan cuối cùng cũng chịu khỏi phòng, xách một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt mặt .
Ngô Lão Đại gãi gãi đầu, vô cùng khó hiểu,
“Lão Nhị, rúc trong phòng chỉ cái thứ thôi ? Cái cũng chẳng đựng mấy món ăn…”
Ngô Lão Nhị bất lực thở dài, “Đại ca, thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn uống ? Đây hộp thức ăn, mà là hộp sách!”
“Hộp sách? Đệ cho Lão Tam ?”
Ngô Lão Đại , nhích gần sờ mó xem xét.
Đối với thành quả lao động của , Ngô Lão Nhị vẫn khá hài lòng, xổm xuống đất mở hộp sách cho Ngô Lão Đại xem.
“Này, hộp sách hai tầng, bút mực và sách vở thể để riêng, như tránh dính mực, thế nào?”
Lý Nguyệt Nga vốn tưởng Ngô Lão Nhị ở trong phòng vùi đầu ngủ say để dưỡng thương, ngờ còn mày mò cái hộp sách.
Ngay lập tức nàng giơ ngón cái lên, “Ta nhớ mấy tinh tường nghề mộc mà, thể hộp sách chứ?”
Nếu cha của Ngô Lão Nhị khi đó thể đồ vật, cũng sẽ ngày ngày thở dài than ngắn nữa .
Ngô Lão Nhị gãi gãi đầu, cẩn thận liếc Lý Nguyệt Nga một cái, đáp:
“Khi đó cũng ít nhiều học một thứ từ cha, chẳng qua…
Lúc đó cảm thấy những thứ vô vị .
Hơn nữa, hì hì… sợ các ngày nào cũng bắt những thứ , thì còn thời gian mà chơi?”
Lý do quả thực đầy đủ, nhưng xong đ.á.n.h .
Lý Nguyệt Nga mím môi hừ lạnh, “Sao ? Giờ đổi tính đổi nết, thấy vô vị nữa ?”