TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-09-15 04:31:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Lưu Nguyệt thấy rõ khuôn mặt của đàn ông áp giải, chính là Tào Nghiêm!
Cô khẽ nhíu mày, nghĩ đến việc hành tung của Chu Vân Khắc bại lộ.
lầm đơn giản như , Chu Vân Khắc thể nào mắc , khiến họ lộ hành tung, là Tào Nghiêm ?
Rất nhanh, cô câu trả lời.
Phong Dương bước nhanh lên, lạnh lùng : “Tào thống lĩnh,ngươi gì mà khiến họ phát hiện hành tung của ngươi? Nói rõ ràng hết !”
Tào Nghiêm biểu lộ gì, môi mím chặt, đáp: “Thật sự là do sơ suất, gặp chuyện gấp, để ý rằng nơi đó đang …”
Giọng của Phong Dương trở nên lạnh hơn: “Ngươi phát hiện ở đó thì cũng thôi, nhưng ngươi cũng nhận khi lén theo ngươi?
Thống lĩnh cận vệ bên cạnh Ngụy Vương mà bất tài đến ?!”
Tào Nghiêm mặt dày, cúi đầu, : “Lần quả thực là do sơ suất, về nhà sẽ tự xin tội với Ngụy Vương.”
Loại mặt dày thế khiến khác tức giận nhất, rõ thể cố tình, nhưng bằng chứng, mặc cho khác gì, cũng vẫn thản nhiên đổi sắc.
Phong Dương hiếm khi tức giận, cắn răng : “Ngươi là…” “Thôi .”
Chu Vân Khắc giọng điệu thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tào Nghiêm, mà như : “Dù cũng là của hoàng , cũng chừa chút mặt mũi cho hoàng .”
Phong Dương ngạc nhiên, vội : “Điện hạ…”
Vì tên mà cuối cùng ba trong bọn phản động thoát !
Cùng với kẻ thương điện hạ!
Dù chỉ là một nhóm đáng kể, nhưng hoàng thượng luôn nhạy cảm với các thế lực còn sót của triều đình , nhóm thành công gây sự, thiêu sống cả nhà Tiêu Thành Bang.
Hoàng thượng lệnh nhất định bắt sống nhóm , đánh cho các thế lực khác khiếp sợ.
Giờ hành động gặp trục trặc, bắt đủ, khó giải thích với hoàng thượng, kể còn thể để hậu họa.
Chu Vân Khắc khẽ nhếch môi, tiếp tục : “Đưa , đánh năm mươi trượng quân, đưa về Ngụy Vương.”
Hình phạt trong quân doanh khác hẳn với những nơi khác, năm mươi trượng quân, nhiều binh sĩ cũng thể chịu nổi.
Tào Nghiêm mặt đổi sắc, chỉ mím môi : “Vâng, tiểu nhân xin nhận phạt.”
Nhìn bộ dạng đó, Phong Dương chỉ đá một cú .
Lúc Ngụy Vương phái đến, kẻ ý .
Các binh sĩ áp giải Tào Nghiêm một tiếng, dẫn nhận phạt.
Trước khi , ánh mắt Tào Nghiêm khẽ lướt qua Tô Lưu Nguyệt.
Lúc đến, một binh sĩ bàn tán nhỏ, rằng điện hạ chấp nhận để Tô tiểu lang quân bôi thuốc cho , còn cho Tô tiểu lang quân đỡ cánh tay !
Cảnh đó thật mờ ám!
Lúc , Tô Lưu Nguyệt xa, ánh mắt Tào Nghiêm hiện lên tia kỳ lạ.
Tên còn mang theo thuốc bên .
Ngoại hình giống nữ nhân, thói quen cũng thế.
Tào Nghiêm dẫn , Phong Dương nhịn : “Điện hạ, Ngụy Vương cố tình phái Tào Nghiêm đến quấy rối, chừng thế lực phản động lưng là của Ngụy Vương…”
“Không đến mức đó.”
Chu Vân Khắc bình tĩnh : “Tiêu Thành Bang theo hoàng mười mấy năm, hoàng tin tưởng .
Dù hoàng lập mưu, cũng cần kéo cả nhà Tiêu Thành Bang xuống nước, hơn nữa, hoàng cần thành lập một nhóm đáng kể như .”
Phong Dương cau mày: “Vậy chỉ đơn giản là đến để quấy rối ?
Điện hạ quan tâm đến vụ như , chẳng vì Tiêu Thành Bang thiêu sống cả nhà !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-232.html.]
Theo tiểu nhân thấy, Ngụy Vương chẳng quan tâm đến Tiêu Thành Bang bằng điện hạ.”
Gần đây, Kinh Triệu phủ liên tục phá án, điện hạ phát hiện nhiều thế lực còn sót từ triều đình , đánh thẳng tổ chức của chúng, cho một quan viên mấy ủng hộ điện hạ dần dần đổi quan điểm.
ngờ Ngụy Vương hoảng loạn đến mức , còn tập trung bắt hung thủ thiêu sống cả nhà Tiêu Thành Bang, mà chỉ lo gây rối cho điện hạ!
Chu Vân Khắc chỉ khẽ nhếch môi.
Gia đình họ vốn lạnh nhạt, từ khi liên quan đến ngai vàng, càng thêm sóng gió.
Đừng đến Tiêu Thành Bang, chỉ cần kéo xuống khỏi ngôi vị thái tử, hoàng của thể hy sinh bất cứ thứ gì.
Tô Lưu Nguyệt, bên cạnh, thấy chuyện kết thúc, lên tiếng: “Nếu còn chuyện gì nữa, xin phép .”
Lúc cô cùng Lộ Doãn và những khác, lẽ cũng về cùng họ.
Chu Vân Khắc như chợt ngẩn , đầu Tô Lưu Nguyệt, gần như vô thức bật thốt: “Ta sẽ đưa ngươi về.”
Ngừng một chút, đưa tay trái thương lên, dường như vô tình chạm khóe miệng, giọng cố gắng bình tĩnh: “Lộ Doãn và họ áp giải tội phạm về Kinh Triệu phủ, thành cũng sẽ chia tay ngươi.
Giờ trời khuya, ngươi về một e an .”
Tô Lưu Nguyệt để tâm lắm, chỉ nhanh chóng trở về nhà, suy nghĩ một chút, : “Điện hạ tiện đường ?
Nếu , điện hạ thể cử ai đó…”
Chu Vân Khắc nhẹ nhàng cắt lời cô: “Cũng khá tiện đường.”
Nói xong, Tô Lưu Nguyệt nữa, phân phó Phong Dương: “Đi gọi kéo xe ngựa đây.”
Tô Lưu Nguyệt từng đến phủ Chu Vân Khắc, nên rằng “tiện đường” theo lời nghĩa là vòng quanh nửa thành ngoại.
Phong Dương Tô Lưu Nguyệt điện hạ nhà , tâm trạng phiền muộn vì Tào Nghiêm chợt tan biến, vội vàng theo lệnh.
Tô Lưu Nguyệt chạy đến giải thích tình hình với Lộ Doãn lên chiếc xe ngựa mà cô đến đây.
Vừa bắt một nhóm phản động, tuy ba chạy thoát, nhưng may mắn là bắt thủ lĩnh của họ.
Chu Vân Khắc đến bên con ngựa đen cạnh xe ngựa của Tô Lưu Nguyệt, nhanh nhẹn nhảy lên ngựa.
Đoàn bắt đầu di chuyển chậm rãi, Tô Lưu Nguyệt kéo rèm xe, đàn ông lưng ngựa.
Chu Vân Khắc tuy một khuôn mặt xuất sắc, nhưng bộ con mang đến cảm giác lạnh lùng, lúc thẳng về phía , mặt chút biểu cảm nào, môi mím chặt, ánh trăng lạnh lẽo, càng khiến cảm thấy như ngăn cách ngàn dặm.
Dường như nhận hành động của Tô Lưu Nguyệt, Chu Vân Khắc nghiêng đầu, nhíu mày, đôi mắt phượng như đang hỏi cô điều gì, tuy gì, nhưng sự lạnh lùng toát từ ngay lập tức dịu nhiều.
Tô Lưu Nguyệt cũng nhíu mày, rõ ràng cưỡi ngựa chếch cô, nhưng ngay lập tức nhận cô đang .
Người nhạy cảm thế , may mắn là đồng minh của cô, kẻ thù.
Đối diện với ánh mắt của Chu Vân Khắc, Tô Lưu Nguyệt : “Ta nghĩ điện hạ đúng, nếu tam biểu ca của thể vượt qua khó khăn , thì cũng khó thích ứng với sự gian trá trong quan trường, quyết định ngày mai sẽ đến thư viện của , cho chuyện của Bạch Hòa.”
Chu Vân Khắc ngạc nhiên, nhớ những lời phần khắt khe của , im lặng một lúc : “Vừa … nghiêm khắc, tam biểu ca của ngươi dù cũng chỉ là một sĩ tử, trải qua sự rèn luyện của quan trường, tâm lý khó mà định như các quan viên triều đình, nên yêu cầu như yêu cầu với các quan viên khác.
Kỳ thi sẽ quyết định liệu thể quan , nếu đỗ, sẽ đợi ít nhất một năm nữa, ngươi lo lắng cũng đúng.
Ngươi thể suy nghĩ kỹ hơn về thời điểm với việc .”
Dừng một chút, bổ sung một câu như che giấu điều gì: “Biểu ca của ngươi trong các sĩ tử, tính tình khá định và trưởng thành, đến dự tiệc ở phủ , ngay cả Dung cũng khen ngợi .
Ta tin tưởng rằng thể vượt qua ảnh hưởng của việc Bạch Hòa xảy chuyện, chỉ là nghĩ rằng cần thiết dùng việc phiền kỳ thi.”
Tô Lưu Nguyệt khỏi kinh ngạc .
Người , mới đây mà đổi cách nghĩ? Lại còn trở nên… thông cảm…
Cô một lúc, bỗng mỉm , nghiêm túc : “Điện hạ, nghĩ, nhân của ngài, chắc chắn là một điều may mắn.”