TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-09-15 04:26:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ vì một suy nghĩ mà Chu Vân Khắc bất ngờ cảm thấy hồi hộp.

Tuy nhiên, khi nữ tử mặt nghiêm túc giúp bôi thuốc xong, cô liền thu tay , hề lưỡng lự, cũng xảy việc “vô tình chạm cổ tay ” như tưởng tượng.

Ngón tay của Chu Vân Khắc vốn vẫn đang nâng lên tự chủ khẽ run rẩy, trong lòng bất chợt lan tỏa một cảm giác trống rỗng thể rõ.

Lúc mới lấy chút tỉnh táo, nghĩ về những suy nghĩ của , khỏi bật nhẹ.

Sống đến từng tuổi, đây là đầu tiên rằng cũng thể những suy nghĩ ngớ ngẩn và vô căn cứ đến , thậm chí còn cảm thấy lo lắng vì điều đó.

Anh suýt chút nữa nghi ngờ rằng bản ma quỷ nhập .

Sau khi cất lọ thuốc , Tô Lưu Nguyệt thấy Chu Vân Khắc vẫn còn đang nâng tay , cúi đầu dường như , ánh mắt lơ đãng, khỏi ngạc nhiên gọi: “Điện hạ?”

Tên đột nhiên như tẩu hỏa nhập ma ?

Chẳng lẽ lưỡi d.a.o đó bôi thuốc ảo giác khiến trở nên bình thường?

Chu Vân Khắc như tỉnh mộng, khẽ ho một tiếng, ban đầu định thu tay về, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác cam lòng, ngập ngừng, khẽ: “Vết thương còn chỗ bôi thuốc.”

Tô Lưu Nguyệt ngạc nhiên.

Vừa cẩn thận, cố gắng phủ đều thuốc lên chỗ.

Chu Vân Khắc ngập ngừng, khẽ: “Khi thu d.a.o , còn quẹt qua cánh tay của , lẽ ở gần vết thương lớn .”

Còn vết thương nữa ?

những chỗ khác tay đều che kín mà.

Tô Lưu Nguyệt bối rối vết thương của thêm vài , cuối cùng thể nhịn , một nữa đưa tay đỡ lấy cánh tay của , lẩm bẩm: “Ngài nâng cao lên một chút, rõ.”

Vị tướng bên cạnh kinh ngạc đến nỗi miệng há rộng đủ để nuốt cả rổ trứng gà.

Đây… đây là vị Điện hạ mà trừ khi thương nặng đến mức nguy hiểm, nếu thì nhất quyết cho quân y gần ?

Với bọn họ, những quen nơi sa trường, vết thương cánh tay của Điện hạ thì đáng gì?

Chỉ như vết trầy xước khi ngã đối với bình thường thôi! Đừng là bôi thuốc, dù bôi thì cũng chẳng c.h.ế.t ! Điện hạ của họ khi nào trở nên khó tính như ?!

lúc , phía vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, vị tướng vô thức , thấy Phong Dương từ khi nào xuất hiện, và thanh kiếm trong tay rơi xuống đất.

Nhìn cảnh tượng mắt, đầu Phong Dương như nổ tung.

Nếu rằng Tô Lưu Nguyệt giúp Điện hạ là vì Điện hạ say rượu vững, Điện hạ để nàng lên xe ngựa của hứa tiết lộ phận của nàng, là vì lý do gì?

Đã bao nhiêu năm , từng thấy Điện hạ gần gũi với ai đến thế?

Chẳng lẽ…

Hắn lo lắng hỏi: “Điện hạ, vết thương tay ngài nghiêm trọng lắm ?!”

Chẳng lẽ đó chất kịch độc, hoặc vết thương sâu đến mức lộ xương?

Nếu , thực sự thể hiểu nổi tại Điện hạ để Tô tiểu thư nâng tay xem xét vết thương như !

Chu Vân Khắc dường như cảm thấy ồn ào, liếc mắt đầy lạnh lùng.

Lúc , Tô Lưu Nguyệt cũng quan sát xong, buông tay : “Ta thấy vết thương nào khác tay ngài, nhưng nếu quần áo rách, thì dù vết thương cũng

nghiêm trọng, khi về ngài thể nhờ kiểm tra kỹ lưỡng thêm.”

Chu Vân Khắc lúc mới thu ánh mắt, khẽ nheo mắt Tô Lưu Nguyệt đầy ẩn ý, khẽ ừ một tiếng.

Tô Lưu Nguyệt biểu cảm của vị tướng và Phong Dương thu hút sự chú ý, cô chỉ đơn giản là bôi thuốc cho Chu Vân Khắc, cần ngạc nhiên đến ?

Cô còn thực sự chạm .

Người bên cạnh Chu Vân Khắc, tuy năng lực, nhưng dường như thiếu bình tĩnh.

Cô bước qua họ, tiến về phía gã đàn ông đang bất tỉnh để kiểm tra tình trạng của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-229.html.]

Phong Dương đột nhiên tỉnh táo , vội vàng chạy đến bên Chu Vân Khắc, “Điện hạ, vết thương của ngài…”

Chu Vân Khắc vẫn giữ ánh mắt theo dõi Tô Lưu Nguyệt, thèm Phong Dương, nhạt giọng : “Chỉ là vết thương nhỏ, .”

Nói xong liền bước theo Tô Lưu Nguyệt.

Để Phong Dương một , há hốc miệng, thốt nên lời. Nếu chỉ là vết thương nhỏ, thì… thì tại

Vị tướng đột nhiên đến bên cạnh , thì thầm lo lắng: “Phong thống lĩnh, thái độ của Điện hạ đối với Tô tiểu lang quân dường như bình thường lắm, vị Tô tiểu lang quân trông cũng chút nữ tính, điều … điều thật …”

Dù gì cũng ít tin đồn về Điện hạ. “Ngươi bậy bạ cái gì !”

Phong Dương lập tức quát nhẹ, nhưng giọng chút chắc chắn.

Điện hạ đây đối với Hướng thống lĩnh quả thật phần mập mờ.

Giờ với Tô tiểu thư… Hả?

Khoan !

Dù Tô tiểu thư cải trang thành nam, thì nàng vẫn là nữ tử mà!

Điện hạ…

Điện hạ chẳng lẽ…

Tim Phong Dương bỗng đập nhanh.

Thế … chẳng lẽ Điện hạ chữa sở thích Long Dương ?

Điện hạ thích Tô tiểu thư? Ôi trời ơi!

Nếu thật sự là , thì đó là tin vui lớn đối với bọn họ!

Tô tiểu thư so với Hướng thống lĩnh quả thật hơn nhiều!

Phong Dương suýt bật vì vui sướng, chỉ ngay lập tức ghép đôi cho Điện hạ và Tô tiểu thư.

Còn đề phòng để Hướng thống lĩnh xuất hiện rối loạn lòng Điện hạ!

Ở phía bên , Tô Lưu Nguyệt chỉ lo lắng cho tình trạng của tên tội phạm, quên mất sự kỳ lạ của Phong Dương và những khác.

Mặc dù Chu Vân Khắc đá mạnh, nhưng tên cũng khá cứng cỏi, khi Tô Lưu Nguyệt đến gần, dần tỉnh .

Lúc , nhóm binh sĩ trói chặt bằng dây thừng, chỉ thấy rê.n rỉ đau đớn vài tiếng, từ từ mở mắt, khi thấy một hàng binh sĩ lạnh lùng mặt, kinh hãi rùng , lập tức tỉnh táo .

Tô Lưu Nguyệt bước đến mặt, từ cao xuống, lạnh lùng : “Thời gian gần đây, kẻ đốt cháy những sĩ tử, chính là ngươi, ?”

Người đàn ông với vẻ mặt kinh hoàng cô, ngờ rằng mặt đột nhiên nhắc đến vụ án thiêu cháy sĩ tử!

Hắn lộ ?

Không… thể nào, cẩn thận, tuyệt đối để bất kỳ dấu vết nào…

“Ngươi bây giờ đang nghĩ rằng…”

Tô Lưu Nguyệt đột nhiên mỉm nhẹ nhàng, vô cùng thiết cúi xuống , : “Ngươi từng nghĩ rằng, những vụ án đây ngươi thực hiện đều sạch sẽ, thể nào ai ngươi là kẻ phạm tội, đúng ?”

Ánh mắt đàn ông ngay lập tức mở to hơn, mặt đầy sự kinh hoàng.

Lúc vẫn còn đang chóng mặt, đau đớn ngừng, mặc dù do quá sợ hãi, cố gắng kéo lý trí trở , nhưng phản ứng vẫn chậm hơn bình thường một chút.

Người là ai?

Sao như thể thể thấu tâm trí của ?

Loading...