TÁI SINH, CÙNG TÁM MÈO CON KHUẤY ĐẢO TẬN THẾ - Chương 170+171: Gặp phải “trà xanh nam” đúng là sống lâu cái gì cũng thấy - Ép buộc đạo đức?
Cập nhật lúc: 2025-10-01 10:44:09
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Kiều Hòa xuất hiện gần đó, lập tức tinh mắt nhận cô.
“Là cô! Kiều Hòa?”
Có kinh ngạc kêu lên.
Kiều Hòa về phía , thấy đó là một chủ nhà trong khu biệt thự.
Hai quen lắm, chỉ từng chạm mặt vài lúc lấy bưu kiện.
Người đàn ông gầy gò, trông như thiếu dinh dưỡng.
Nếu nhớ lầm, khi thiên tai ập đến, còn mập mạp.
Giờ gầy trơ xương như thế, xem t.h.ả.m họa, nhiều đều sống chẳng dễ dàng gì.
“Kiều Hòa… thật ngờ gặp em ở đây.”
Người đàn ông rụt rè , đẩy gọng kính sống mũi.
Lúc còn mập, trông hiền lành, giờ gầy , đường nét gương mặt trở nên rõ ràng, nếu chút bệnh hoạn trong thần thái, thì lẽ thuộc kiểu thư sinh thanh tú nhiều cô gái thích.
Kiều Hòa liếc một cái, nhàn nhạt hỏi:
“Ở đây xảy chuyện gì? Có rơi xuống ?”
Hắn gật đầu, giọng đầy tiếc nuối:
“ , một phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
Cô sốt ruột tìm con, khăng khăng đòi xuống, kết quả… rơi xuống luôn .
Giờ thấy , ai cũng phía sâu cỡ nào.
Quan trọng là đó nhiều bẫy lắm, chỉ cần sơ sẩy là trượt chân ngay!”
“Kiều Hòa, lâu gặp, em càng ngày càng xinh…”
Hắn nhẹ, khen một câu.
Kiều Hòa chẳng bắt chuyện, thậm chí tên .
“Ơ… Kiều Hòa, em còn nhớ ?”
Hắn vội vàng hỏi, ánh mắt dán gương mặt nghiêng của cô, dè dặt chờ đợi.
Kiều Hòa nhún vai, mỉm :
“Xin nhé, thật sự nhớ là ai.”
“Cái đuôi nhỏ, chúng qua bên đó xem.”
Kiều Hòa sang với Bạc Thời Vụ phía .
Lúc , đàn ông mới để ý đến Bạc Thời Vụ.
Anh quá mỹ, diện mạo xuất sắc, ngũ quan như chạm khắc tinh xảo, cao lớn và mạnh mẽ, tựa như kiệt tác đắc ý của tạo hóa.
Người đàn ông thoáng lộ vẻ cam tâm khi Bạc Thời Vụ, nhưng vẫn vội vàng bước theo, dịu giọng :
“Kiều Hòa, là Lý Minh đây. Em nhớ ? Chúng từng gặp vài …
À đúng , còn nhớ em cho mèo hoang ăn, từng giúp em vài mà, chỉ tiếc là mấy con mèo đó đều biến mất.”
Kiều Hòa vẫn lặng thinh.
Cô dỗ dành mấy bé mèo xong, bảo chúng ở bên Lâm Xảo.
Lâm Xảo lo lắng hỏi:
“Có thể xuống ?”
Kiều Hòa mỉm :
“Chúng cứ xem , nếu bình thường thì chắc vấn đề gì.”
Nghe , mắt Lý Minh sáng rực.
Hắn tin Kiều Hòa lợi hại, nhất định sẽ đưa bọn họ xuống núi.
Hắn lập tức bám sát, hề hề:
“Kiều Hòa, em cẩn thận nhé.
Dưới đó nguy hiểm lắm, đừng thấy mấy tảng đá to mà chủ quan, chừng sẽ sụt đấy…”
Lời dứt, Bạc Thời Vụ lạnh lùng chặn :
“Đừng đến gần cô .”
Mặt Lý Minh thoáng cứng đờ.
Hắn nhớ đàn ông là bạn trai Kiều Hòa, nhưng thấy hai chẳng giống tình nhân lắm.
Hắn cố gượng , tiếp tục lẽo đẽo:
“Kiều Hòa, đừng nhanh thế, chỉ lo cho em thôi…”
“Á!”
Lý Minh bỗng trượt chân ngã phịch xuống, lấm lem bùn đất.
Ngay đó, kinh ngạc Bạc Thời Vụ, kêu lên:
“Anh đẩy !”
Bạc Thời Vụ nhíu mày:
“ đẩy.”
Lý Minh tỏ vẻ ấm ức:
“Kiều Hòa… em , bạn trai em đ.á.n.h đó…”
Kiều Hòa: “???”
là sống lâu mới thấy, mấy chủ nhà khu biệt thự ai nấy đều như vấn đề?
Giờ xuất hiện thêm một tên “ xanh nam”, kém gì Kiều Viên.
Lý Minh lồm cồm dậy, ánh mắt tội nghiệp Kiều Hòa, còn giở trò:
“Bạn trai em mạnh thế, khi sẽ bạo lực gia đình đó.
Em nên tránh xa loại đàn ông dễ tay như …”
Kiều Hòa bật lạnh, chán chường đáp:
“Đánh ? chẳng thấy bạn trai đ.á.n.h , cũng thấy đẩy .
Đừng bịa đặt nữa ? Đàn ông mà lải nhải như ruồi, tự hổ chút ?”
Cô xả nguyên tràng khiến Lý Minh sững sờ.
Trong ấn tượng của , Kiều Hòa vốn là cô gái dịu dàng, và chăm sóc mèo ch.ó lang thang.
Sao giờ mắng sắt bén như ?
Hắn lắp bắp nửa ngày chẳng thốt lời nào, trông như một tên hề.
Mấy xung quanh xem, cũng vội xuống núi.
Dù gì lúc nãy một phụ nữ rơi xuống mà chẳng còn sống chết, ai dám mạo hiểm tìm đường an chứ.
Giờ trò vui, ai cũng đều chằm chằm.
Bị bao , Lý Minh đỏ mặt, gượng gạo bước lên một bước.
Chưa kịp mở miệng, Kiều Hòa lạnh lùng quát:
“Đừng đến gần! Người bẩn quá, tránh xa và bạn trai !”
Lý Minh: “……”
Thật quá quắt!
Hắn nén giận, hít sâu một , vẫn gượng :
“Kiều Hòa, dù gì cũng là hàng xóm, giờ đều khó khăn, nên giúp đỡ lẫn chứ…
Hơn nữa đây đắc tội em. Nhìn em chẳng tiều tụy chút nào, chắc còn thức ăn ?
Cho xin ít , xuống núi trả gấp mười!”
Kiều Hòa thấy rõ, ánh mắt lóe lên sự thèm khát.
Cô chỉ đỡ trán, cạn lời:
“Cho dù , nghĩ sẽ cho loại như ?”
Sắc mặt Lý Minh sầm , gượng :
“Em gì … Chúng cũng xem như quen mà, gặp nạn thì là một nhà.
Chẳng lẽ em nỡ c.h.ế.t đói ở đây? Dù gì giờ cũng thể xuống núi…”
“Đường xuống núi khó quá, chắc đợi cứu viện thôi.
Ừm… Kiều Hòa, các đeo cái ba lô to thế, trong đó gì ?”
Ánh mắt của Lý Minh cứ liếc tới liếc lui về phía họ.
Kiều Hòa lập tức hiểu định gì.
Thì là nhắm đến đồ dự trữ của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-170171-gap-phai-tra-xanh-nam-dung-la-song-lau-cai-gi-cung-thay-ep-buoc-dao-duc.html.]
Thật đúng là… buồn .
Câu hỏi của Lý Minh thốt liền khiến nhiều ánh khác trở nên đầy tính toán.
Có vẻ đám xung quanh cũng đang ngấm ngầm lên kế hoạch…
Ngay lúc , Bạc Thời Vụ bước lên che mặt Kiều Hòa, gương mặt lạnh lẽo như Diêm Vương, giọng băng giá:
“Trong đó gì, chúng việc gì cho .”
Kiều Hòa bĩu môi:
“ đó, nhà , cho gì?”
Bị chặn họng nhưng Lý Minh hề hổ, mặt dày tiếp:
“Chẳng qua là thấy các chuẩn đầy đủ quá, chẳng giống chạy nạn gì cả…”
“Kiều Hòa, em chúng ở đây đói khát bao lâu ?
Chúng hai ngày một giọt nước, sắp chịu nổi nữa!”
Lý Minh than vãn, bất ngờ quỳ sụp Kiều Hòa.
“Kiều Hòa, nể tình từng là hàng xóm, cho trai một miếng ăn thôi.
Không thì thật sự sẽ c.h.ế.t đói ở đây…
Em xem, bên còn già, phụ nữ mang thai, họ cũng sắp c.h.ế.t đói …
Em thể thương tình cho chúng một chút thức ăn ?
Chỉ một miếng thôi, đủ cầm cả ngày…”
Nghe thì như đang lo cho khác, nhưng rõ ràng là chỉ chiếm đồ của Kiều Hòa.
Hắn hiểu rõ đấu nổi Bạc Thời Vụ.
Nếu chỉ Kiều Hòa thì may còn cơ hội, Lâm Xảo và mấy con mèo chẳng đáng lo.
Bạc Thời Vụ ở đây, dám liều.
Những xung quanh chắc cũng nghĩ như , nên ai dám công khai tranh giành, chỉ lén toan tính.
Thế là Lý Minh chỉ còn cách dùng chiêu khác, dùng áp lực “đạo đức” để ép Kiều Hòa tự nguyện đưa đồ.
“ đó cô em, cô hiền lành quá, cho chúng chút thức ăn , bọn cũng nhiều , chỉ một ít thôi mà…”
“Xuống núi chúng sẽ tìm thêm lương thực, cô gì chúng cũng tìm cho, cô bé !”
“Cô Kiều, xin cô… đang mang thai, ba ngày nay gì bỏ bụng… nếu cứ thế , con sẽ c.h.ế.t mất…”
“Cô ơi, xin cứu ! Bà hơn bảy mươi, nếu cõng lên đây thì chắc nước cuốn .
Vì già lắm , xin cô thương tình cho chút gì ăn …”
Tiếng năn nỉ van vỉ dồn dập bên tai.
Không ít quỳ xuống mặt Kiều Hòa dập đầu cầu xin.
Kiều Hòa chỉ nhíu mày, móc tai lạnh lùng :
“Xin nhé, chẳng đạo đức cao thượng như mấy tưởng .
Các cầu nhầm .”
“Cái đuôi nhỏ, mặc kệ họ, chúng tìm cách xuống núi thôi.”
Dứt lời, cô quan sát địa hình.
Mọi sững sờ.
Họ vốn nghĩ cô gái đoan chính, lương thiện, ngờ lạnh lùng và ích kỷ đến thế.
“Cô… cô thể như ?
Rõ ràng nhiều đồ ăn, chẳng lẽ cho một miếng?”
“Chỉ một miếng thôi mà… đứa bé trong bụng đang đợi, xin cô đấy, đừng ích kỷ như thế!”
“Trời ơi, đời còn loại như cô, lầm !”
“Quá đáng thật, cho chúng một chút thì c.h.ế.t ai !
Cứu viện quốc gia sắp đến , giúp vượt qua khó khăn ?”
“ , con bé tệ thế?
Nếu c.h.ế.t đói, đều là của cô!”
“Hu hu… đứa bé của …”
“Nếu vợ con chết, đều là tại cô!
Cô thật vô tình, như cô chứ?”
“ là cặn bã xã hội… ngoài hiền lành, ngờ là loại !”
Kiều Hòa phớt lờ.
Kiểu lời lẽ kiếp cô nhiều .
Đời , cô từng “đạo đức” trói buộc một , chịu thiệt đủ nên cô nhớ rõ:
Bất cứ ai định lợi dụng đạo đức để ép cô đưa thức ăn, dù họ t.h.ả.m thương thế nào, cô cũng sẽ bố thí dù chỉ một miếng.
Không tự cứu chính , chỉ đợi cho ăn, còn nghĩ đây là thời bình như ?
Cúi đầu lạy lục vài cái là xin thức ăn ?
Thật nực .
Cô chẳng buồn tốn thêm lời, chỉ nghĩ cách xuống núi.
Không ngờ cô còn bình tĩnh, nhưng Bạc Thời Vụ nổi giận.
Anh lạnh lùng chằm chằm đám :
“Ai dám Kiều Hòa thêm một câu, giết.”
Giọng lạnh như gió từ hầm băng thổi , rùng rợn khôn tả.
Đáng sợ hơn là ánh mắt , đầy sát khí, như thể sẽ lao đến g.i.ế.c bất cứ lúc nào.
Đám lập tức câm bặt, dám hé một lời, thậm chí dám thở mạnh.
Tai Kiều Hòa nhờ thế yên tĩnh hẳn.
Hai cùng đến vị trí đất lở, xuống.
Đường núi hầu như nát vụn, chỉ lác đác vài phiến đá lẫn trong bùn nước, vỡ nát đến mức chẳng từng là bậc thang.
Kiều Hòa chán nản thở dài:
“Làm đây, chúng còn xuống ?”
Bạc Thời Vụ quan sát một lúc:
Đoạn dốc đầu còn tạm, nhưng càng xuống càng dốc.
Chưa kể đó trượt chân rơi xuống.
Quả thật nguy hiểm.
Họ tìm quanh chỗ khác, dốc thể xuống.
Trừ khi… họ bay.
Biết bay…
Kiều Hòa nheo mắt.
Dị năng của cô đúng là thể giúp bay, chỉ cần vẽ một hình nhân hoặc con vật bay.
hiện tại năng lực chỉ đủ đưa chính cô xuống.
Thêm một con mèo con cũng khó.
Cô thở dài:
“Xong thật , chẳng lẽ chỉ còn cách đợi cứu viện?”
Bạc Thời Vụ im lặng.
Họ quả thật cách nào.
Mà cứu viện thì khi nào mới đến?
Cả thế giới đang chìm trong bão lũ, đợi cứu khác gì trúng giải độc đắc.
Khó lắm .
lúc , Lý Minh bỗng hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết!