Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:24:34
Lượt xem: 169
Hóa ra đây không phải là một chợ đen được bí mật mở ra, mà chính là một khu chợ được chính phủ ban hành văn bản cho phép mở.
Đất nước muốn phát triển mạnh mẽ, người dân cũng cần phải đủ ăn đủ mặc, đây là bước thử nghiệm đầu tiên của bọn họ, nếu hiệu quả tốt, rất có thể sẽ mở rộng ra cho toàn bộ đất nước.
Đến lúc đó, mới thực sự là cải cách được mở ra, doanh nghiệp tư nhân sẽ mọc lên khắp nơi như nấm, người dân sẽ từng đợt nối đuôi nhau mạo hiểm bước chân vào con đường kinh doanh.
Những người can đảm dám là người đầu tiên ăn cua, chỉ cần có may mắn và có đầu óc, người nào không kiếm được nhiều tiền.
Đừng nhìn có đoạn thời gian mặt ngoài rất nhiều người coi thường những người kinh doanh, nhưng thật ra bọn họ ngấm ngầm hâm mộ rất nhiều.
Còn Hứa Mỹ Lam, cô cũng đang chờ thời điểm cải cách mở rộng ra, lúc đó cô cũng sẽ là người đầu tiên ăn con cua.
Để cho con cái mình trở thành phú nhị đại*, chờ khi cô kiếm đủ tiền rồi, cô sẽ làm một cô gái nhỏ tinh xảo.
*[Phú nhị đại: là cụm từ được dùng để chỉ con cháu của giới siêu giàu Trung Quốc.]
“Em đang suy nghĩ cái gì mà cười đáng khinh thế?”
Đột nhiên giọng nói trầm ấm của Trương Hùng vang lên bên tai, kéo cô ra khỏi mộng tưởng.
“Không có gì, à đúng rồi, chúng ta đi xem có cái gì cần mua không, mua một ít trở về!”
Hứa Mỹ Lam lập tức nói sang chuyện khác, cô không muốn Trương Hùng biết chuyện sau khi cô kiếm được thật nhiều tiền, cô sẽ tìm một vài anh chàng đẹp trai đánh lưng bóp chân cho mình.
Cô có một linh cảm mơ hồ, nếu chính mình nói ra, cô thật sự đang tìm đến con đường chết!
Đối mặt với ánh mắt lảng tránh của Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng rõ ràng là đang nghi ngờ với lời nói của cô, nhưng anh không chất vấn cô, ngược lại còn theo ý cô để nói sang chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-235.html.]
“Được rồi, em nhìn xem có muốn ăn gì không, chúng ta đi mua một ít về.”
Thực ra, quầy hàng nhỏ nên cũng không bán nhiều thứ, bọn họ đều là những người nông dân ở vùng ngoại thành, những người không dám ăn lấy đồ đi bán, để xem thử vận may như thế nào, có thể đổi được ít tiền hay không.
Phần lớn đều là các loại rau theo mùa, rau dại mọc trong vườn nhà, một số ít bán ngũ cốc thô, hàng tre trúc, chổi, rổ nhỏ, đều được làm bằng thủ công.
Hai người đi dạo quanh một vòng, cũng không thấy được người bán thịt heo nào mà chỉ thấy một quầy bán thịt dê.
Chủ quầy là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, cao khoảng 1m75, khuôn mặt có vẻ chất phác, thật thà nhưng trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng khiến người ta cảm thấy người này còn có chút thông minh, khuôn mặt còn có cả má lúm đồng tiền, vùng da trên cánh tay lộ ra sần sùi đỏ sẫm.
Các đốt ngón tay thô to, lòng bàn tay cũng có vết chai, nhìn từ màu da có thể biết người này thường xuyên phơi nắng ngoài đồng, có thể so sánh với màu da trước đây của Trương Hùng cũng không hề thua kém.
“Đồng chí, thịt dê này bán như thế nào?” Màu sắc của miếng thịt dê này nhìn thoáng qua có thể thấy được nó rất tươi ngon!
Mà Hứa Mỹ Lam cũng có chút hơi thèm món lẩu dê, nên hai người đánh liều hỏi giá cả.
Người đàn ông liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, có chút thấp thỏm nhỏ giọng nói: “Các người nếu là muốn mua, một đồng năm là được!”
Một đồng năm quả thực rất rẻ, phải biết rằng nếu đống thịt dê này được chuyển đi đến nơi khác, thì ít nhất nó phải tăng giá cao gấp đôi.
Chủ quầy tên là Trần Đại Ngưu, đây cũng là lần đầu tiên anh ta kinh doanh loại hình này, vì vợ anh ta bị ốm, cần phải nhập viện, nhưng gia đình thực sự không có tiền. Cũng may năm nay chính sách thay đổi, mỗi hộ gia đình đều có thể tự do nuôi gia cầm.
Thế là gia đình bọn họ bắt được hai con dê tơ về nuôi để tăng thêm thu nhập.
Thấy hai con dê rất mau có thể g.i.ế.c bán lấy tiền, không ngờ đúng lúc này vợ của anh ta lại lâm bệnh, thầy lang không chịu chữa, bắt phải đưa đi bệnh viện lớn.
Nhưng nhà bọn họ nghèo không có tiền đi bệnh viện lớn, không còn cách nào khác đành phải g.i.ế.c dê bán lấy tiền để đóng viện phí cho vợ của mình.
Trước đây anh ta có nghe người trong thôn nói rằng, ở chợ đen có những người chuyên thu mua những thứ này.