Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-07-02 18:01:42
Lượt xem: 189

Bất quá, khi Trương Hùng nhìn thấy chiếc túi giấy thấm dầu nhét vào tay mình, trong lòng Trương Hùng liền cảm thấy ấm áp, anh nhìn về phía Hứa Mỹ Lam cũng rất là dịu dàng, nghĩ rằng đúng là vợ của mình cảm thấy đau lòng cho mình, hai người kia lại không có, nghĩ như vậy, lưng của Trương Hùng bất giác thẳng lên!

Hành động nhỏ mọn này của Trương Hùng hoàn toàn không lọt khỏi mắt Hứa Mỹ Lam, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô đã sớm bật cười rồi, giả vờ như không biết gì thật sự có chút rất khó chịu.

Bởi vì Trương Hùng đã đến bên cạnh cô, cùng cô xem trận chiến giành thịt giữa chú Đổng và Hứa Bưu!

Cứ như vậy, Trương Hùng cũng gia nhập hội vừa ăn thịt vừa xem cuộc vui, đôi vợ chồng trẻ bên này xem rất vui vẻ, còn bên kia sau khi ăn hết thịt trong túi giấy thấm dầu, bọn họ vẫn chưa đã thèm ngồi dậy.

Lúc này mới chú ý tới đôi hai vợ chồng trẻ đang xem náo nhiệt, trên tay là món thịt kho trong túi giấy thấm dầu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn xuống cái túi vải mà Hứa Mỹ Lam dùng để đựng thức ăn, trong đó còn có một phần thức ăn được bọc trong giấy thấm dầu.

Hít một hơi thật sâu, chú Đổng cầm một túi giấy thấm dầu lên mở ra, để lộ ra miếng thịt kho mà hai người vừa mới tranh giành.

Chú Đổng...

Hứa Bưu...

Thử nghĩ xem, mới một giây trước bọn họ không có hình tượng tranh đoạt đồ ăn, thật là xấu hổ biết bao!

Dù rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng là trước mặt có đồ ăn ngon như vậy, bọn họ vẫn từ bỏ cái này tâm tư và an phận ăn trưa.

Sau khi ăn uống no nê, bốn người nghỉ ngơi một lát, đang định lên xe thì một người phụ nữ ăn mặc rách rưới từ bên đường lao thẳng vào vòng tay của Hứa Bưu.

Hứa Bưu theo bản năng phản ứng chính là một chân đá người đó nằm sấp xuống đất, “A!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-138.html.]

Cùng với âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, một giọng nữ thể thảm cao đề-xi-ben làm bọn họ sợ nhảy dựng hết cả lên.

“Này, không thể trách tôi, đây là hành động theo bản năng, là cô ta tự nhiên lao vào người tôi, nên tôi mới...”

Thấy có người trực tiếp bị đá nằm sấp xuống đất bên cạnh anh ta, Hứa Bưu cảm thấy cẳng chân nặng trĩu nên vội vàng giải thích.

“Được rồi, em biết anh không phải cố ý, mau đi xem cô ta thế nào đi?” Trương Hùng cắt ngang lời nói của Hứa Bưu, chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, thấy cô ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không phải là bị đá đến ngất đi đi!

Nhìn thấy cơ thể bẩn thỉu của người phụ nữ, Hứa Bưu có chút không tình nguyện, nhưng anh ta cũng biết mình có lỗi nên bước tới xem, chuẩn bị nhìn xem cô ta có bị ngất đi hay không.

Không ngờ, vừa bước tới gần người phụ nữ trước mặt, đùi của Hứa Bưu đã bị ai đó ôm chặt lấy!

Chỉ thấy người vừa rồi vẫn nằm không nhúc nhích dưới đất giờ lại đang quấn chặt lấy hai chân của Hứa Bưu như một con bạch tuộc.

“Cô làm gì vậy, mau buông tôi ra, buông ra!”

Hứa Bưu vừa tức giận vừa khó chịu khi bị một người phụ nữ lạ mặt ôm lấy chân của mình, còn muốn dùng sức đem người đá văng ra, nhưng anh ta lại sợ chính mình lại đá người này sẽ bị thương nặng thì phải làm sao, nhất thời rất khó xử.

“Này anh, tôi đã không có nhà để về, cầu xin anh hãy giúp đỡ tôi đi!” Người phụ nữ vừa nói vừa ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt thanh tú trước mặt Hứa Bưu, tròng mắt ngấn nước và đáng thương thực sự có vài phần làm cho người ta cảm thấy thương hại.

Nếu là người có ý chí không kiên định, e rằng sẽ mỉm cười đồng ý, tiếc rằng Hứa Bưu không phải là người bình thường. Nếu là anh ta trong quá khứ, anh ta có thể sẽ động lòng một ít và cho một ít tiền.

Nhưng sau khi bị người phụ nữ kia lừa dối, anh ta đối với phụ nữ tràn đầy cảnh giác, đặc biệt là loại phụ nữ có vẻ ngoài nhu nhược này, ánh mắt đầu tiên khiến cho anh ta không thích, thật giống như người vợ cũ giả dối của anh ta!

“Cô không có nhà để về thì liên quan gì đến tôi, nếu cô gặp khó khăn thì đi tìm cảnh sát, tôi cũng không phải là cảnh sát. Có tìm tôi cũng vô ích!” Hứa Bưu kìm lại sự nóng nảy của mình, cùng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này giảng đạo lý.

Loading...