Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:21:48
Lượt xem: 1
Vu Thu Nguyệt từng than khổ với Cận Yên Nhiên, nước mắt ròng ròng khiến người ta nhìn mà thương xót, nhưng Cận Yên Nhiên lại chỉ thở dài, đáp: “Muội từng nghĩ tẩu tẩu sẽ dùng cách độc ác nào đó để trừng phạt chúng ta cơ, không ngờ lại đơn giản như vậy, tiểu tẩu tử đừng lo, giờ thì hơi đen một tí, nhưng qua một mùa đông sẽ trắng lại thôi! Dù sao khi ấy cũng là do chúng ta đòi đánh cược, mà chúng ta còn thua, cũng không có cách nào khác!”
Những lời này làm Vu Thu Nguyệt nghe xong mà tức muốn thổ huyết, còn phải đợi cả một mùa đông? Lẽ nào bảo cô ta mang cái khuôn mặt đen xì như than này đối diện với Hầu gia cả một mùa đông ư? Nhưng dù có tức giận, dù có không muốn tới đâu, hàng ngày cô ta vẫn phải đúng giờ đến Thu Đường viện. Cô ta không dám giở trò gì, chuyện lần trước khiến cô ta vẫn còn thấy sợ. Vu Thu Nguyệt có cảm giác Tưởng Nhược Nam không phải là người mà mình có thể dễ dàng dắt mũi, muốn lật thì phải tính kế lâu dài.
Thời gian cứ thế trôi qua, từng ngày từng ngày một, chẳng mấy chốc lại tới mùng Một! Khi Tưởng Nhược Nam cho rằng Cận Thiệu Khang sẽ không đến viện tử của nàng nữa, thì tốt mùng Một hôm ấy, hắn đã bất ngờ xuất hiện ở Thu Đường viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
***
Tối mùng Một, Tưởng Nhược Nam tắm rửa xong, ngồi trước của sổ hong tóc, nhìn mặt trăng sáng rỡ lơ lửng trên không trung mà thất thần thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng a hoàn thỉnh an Cận Thiệu Khang.
Tưởng Nhược Nam sững sờ, sao hắn lại đến? Nàng vội nhìn ra cửa, thấy rèm trúc quết sơn đỏ khẽ vén lên, ngay sau đó thân hình cao lớn rắn chắc của Cận Thiệu Khang xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Cận Thiệu Khang quay lại dặn a hoàn bên ngoài mang nước vào, quay đầu thấy Tưởng Nhược Nam đang ngồi bên cửa sổ, tóc dài thả ngang vai, chiếc áo bằng lụa trắng mong manh dính sát vào cơ thể săn chắc thon gọn của nàng. Ánh trăng sáng trắng xuyên qua cửa sổ rót lên người, khiến nàng nhìn như tiên nữ trong trăng, thuần khiến thanh tú.
Trái tim Cận Thiệu Khang khẽ run lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nàng, hắn lại chau mày, ánh mắt nàng nhìn hắn sắc quá mức thì phải.
“Hầu gia sao lại đến đây?” Tưởng Nhược Nam cảm thấy thật lạ, chẳng phải nàng đã nói rất rõ ràng với hắn rồi sao? Một người kiêu ngạo như hắn sao vẫn đến?
“Hôm nay là mùng Một!” Cận Thiệu Khang điềm đạm buông một câu, quay người ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Tưởng Nhược Nam đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn nói: “Thiếp biết hôm nay là mùng Một, nhưng những gì thiếp nói tối hôm ấy…”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, lạnh lùng ngắt lời nàng: “Tưởng Nhược Lan, những lời tối hôm ấy không được nhắc lại nữa!” Những đường nét trên khuôn mặt hắn căng ra, giọng thêm vài phần sắc lạnh!
“Hầu gia, những gì thiếp nói đều rất thật lòng!” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-89.html.]
“Đủ rồi!” Cận Thiệu Khang “soạt” một tiếng đứng bật dậy, thân hình cao lớn lập tức tạo ra khí thế áp bức người khác, nhanh chóng bao trùm lấy nàng, “Nàng cũng nên vừa phải thôi! Tạm thời không nhắc đến việc những suy nghĩ của nàng buồn cười tới mức nào, trước kia nàng cố chấp đòi gả cho ta bằng được, giờ nàng là chính thất của ta, việc này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi! Chuyện do nàng gây ra, nay chỉ một tiếng hối hận của nàng, tưởng thế là xong ư? Tưởng Nhược Lan, nàng đã quên rằng đây là phủ An Viễn Hầu rồi sao? Mẫu thân ta ngày nào cũng cầu thần khấn phật mong nàng sớm sinh người nối dõi cho Hầu phủ, nàng bảo ta phải nói với mẫu thân thế nào?” Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Hay nàng cho rằng ta sẽ nói thật với mẫu thân? Nói rằng nàng muốn ta chung thuỷ, nếu không sẽ không động phòng với ta? Nàng có biết hậu quả sẽ thế nào không? Nàng tưởng Thái hậu sẽ đứng về phía nàng, sẽ tán đồng suy nghĩ của nàng chắc?”
Tưởng Nhược Nam đột nhiên không biết phải trả lời thế nào. Những lời tối hôm ấy nàng đã nhất thời buộc miệng nói ra do trong lòng quá bức bối, khi nói hoàn toàn chẳng suy nghĩ nhiều, thời gian này nghĩ kĩ lại, cũng cảm thấy hôm ấy thật lỗ mãng. Thân là chính thất lại yêu cầu chàng chung thuỷ, đây là việc chẳng dễ dàng gì trong xã hội này, nghĩ thầm trong lòng thì được, nhưng đường hoàng nói ra miệng như thế, e rằng ngoài nàng ra chẳng ai có thể chấp nhận được cả.
Cận Thiệu Khang nói đúng, cho dù là Thái hậu cũng sẽ không ủng hộ nàng. Chỉ sợ cuối cùng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì…
Nhưng nếu không nói rõ ra như thế thì nàng sao có thể đối mặt với hắn? Dùng chung một người đàn ông với mấy người phụ nữ khác, không phải là chuyện nàng có thể dễ dàng chấp nhận!
Đúng lúc nàng còn đang bối rối không biết phải đối đáp với hắn thế nào thì Ánh Tuyết cùng mấy a hoàn khác mang nước vào.
Tưởng Nhược Nam nói với Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, ta đã tắm xong rồi!”
Còn chưa đợi Ánh Tuyết trả lời, Cận Thiệu Khang đã lên tiếng: “Là ta muốn tắm!”
Tim Tưởng Nhược Nam nhảy loi choi trong lồng ngực, quay đầu nhìn hắn.
Hắn đang đứng trước bàn, ánh sáng từ ngọn nến to trên bàn hắt lên khuôn mặt hắn tạo thành từng vùng sáng tối khác nhau, khiến những đường nét trên ấy càng gợi cảm hơn, đồng thời sự lạnh lùng cũng được thể hiện rõ nét hơn.
Hắn muốn tắm ở đây? Hắn không phải muốn… thật chứ?
Tưởng Nhược Nam bỗng chốc thấp thỏm, nhưng vì trước mặt đám a hoàn nên nàng không tiện nói gì.
Bên kia a hoàn đã đặt nước xuống và đi ra ngoài.
Đợi bọn a hoàn lui ra, Cận Thiệu Khang cởi bỏ áo ngoài ngay trước mặt Tưởng Nhược Nam, để lộ phần thân trên rắn chắc và chiếc quần lụa màu đen phía dưới. Tưởng Nhược Nam thấy vậy mặt thoáng đỏ lên, vội vàng quay người đi. Mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông, nhưng không biết tại sao, động tác đó của Cận Thiệu Khang lại khiến nàng rất bối rối.