Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:20:31
Lượt xem: 1
Tưởng Nhược Nam nghỉ ngơi trong viện từ hai ngày. Trong thời gian ấy Thái hậu có cho Diệp cô cô tới thăm nàng một lần, rồi lại ban thưởng cho nàng rất nhiều thuốc và thực phẩm bổ dưỡng. Sau khi bình phục, Tưởng Nhược Nam vào cung tạ ân.
Khi đến Từ Ninh cung, Thái hậu đã dùng xong bữa sáng. Phương thuốc thực liệu mà Tưởng Nhược Nam kê trước đó đã được Lưu viện sử chấp nhận, vì vậy đã chính thức áp dụng vào ba bữa ăn chính trong ngày của Thái hậu.
Thái hậu đợi nàng dập đầu thỉnh an xong, bèn vẫy tay gọi nàng tới ngồi cạnh: “Khí sắc rất tốt, chắc con cũng đã khỏe rồi chứ?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp, “Khỏe rồi ạ, sức khỏe con rất tốt, chỉ chút bệnh mọn đó sao có thể quật ngã được!” Nói rồi giơ cánh tay lên, “Thái hậu nhìn xem, giờ con đã khỏe như lực sĩ rồi đây này!”
Thái hậu và Diệp cô cô đều không nhịn được cười, Thái hậu vừa cười vừa vỗ vai nàng, nói: “Làm gì có cô gái nào dùng từ ‘khỏe như lực sĩ’ để miêu tả về mình!”
Lần này thì cung nữ trong nội điện cũng không nhịn được cười.
Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt Thái hậu hồng hào, da căng bóng, lại cười nói: “Khí sắc của Thái hậu cũng rất tốt, phương thuốc thực liệu con kê người ăn có quen không?”
Diệp cô cô đứng bên cười đáp: “Thái hậu thích ăn nhất món canh bồ câu hầm kỳ tử, lần nào cũng ăn hết sạch!”
Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài điện vang lên tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo”, nàng lại đến đúng vào giờ Hoàng thượng tới thỉnh an Thái hậu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảnh Tuyên Đế mặc một chiếc áo lụa màu đỏ thẫm, bên trên thêu hoa thủy tiên bằng chỉ vàng, tinh thần vô cùng sảng khoái bước vào, anh minh thần vũ khí thế bất phàm.
Đầu tiên hắn thỉnh an Thái hậu, sau đó Tưởng Nhược Nam bước lên bái kiến rồi nhường vị trí bên cạnh Thái hậu cho hắn, còn mình thì đứng lui về phía sau.
Diệp cô cô đổi một chiếc ghế chạm hoa lớn khác cho Hoàng đế ngồi, sau khi ngồi xuống, đầu tiên hắn nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, nói: “Gần đây sao không thấy ngươi vào cung?” Lời vừa dứt, lại bồi thêm một câu: “Trẫm thấy mỗi lần ngươi vào cung Thái hậu đều rất vui, cũng coi như đấy là công lao của ngươi.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu cười, đáp: “Được ở cùng với Thái hậu thần phụ cũng thấy rất vui!” Nhưng lại thầm lẩm bẩm trong lòng, đồ con rệp, biết rõ ta có công sao không chịu ban thưởng, chưa từng gặp tên Hoàng đế nào keo kiệt như thế…
“Gần đây, Tưởng Nhược Lan không khỏe, nên phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian! Thật làm khó cho con bé, vừa khỏi đã vào cung thăm ta ngay!” Thái hậu nói đỡ cho Tưởng Nhược Nam.
“Không khỏe?” Cảnh Tuyên Đế kinh ngạc nhìn Tưởng Nhược Nam, đột nhiên phì cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh tinh nghịch: “Tưởng Nhược Lan, ngươi cũng có bệnh?”
Tên này, sao chẳng nói được câu nào khiến người ta dễ chịu nhỉ?
“Thần phụ không giống Hoàng thượng là chân long thiên tử, thần phụ chỉ là người trần mắt thịt, đương nhiên sẽ có bệnh!” Giọng Tưởng Nhược Nam đều đều.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng cười ha hả, sau đó quay sang nói với Thái hậu: “Thái hậu, người có thấy không, nha đầu này càng ngày càng thú vị!”
Tưởng Nhược Nam lén trừng mắt lườm hắn một cái, nha đầu này, gọi ai thế?
Thái hậu tán đồng: “Giờ Nhược Lan càng ngày càng chịu nói nhiều hơn xưa, ai cũng bảo con gái lấy chồng rồi sẽ thay đổi, quả nhiên là như thế!”
Nói đến đây, Thái hậu quay người nhìn Tưởng Nhược Nam cười: “Trước kia ai gia còn phản đối mối hôn sự này, giờ xem ra, An Viễn Hầu quả nhiên là người thích hợp với Nhược Lan nhất!”
Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, lòng ấm ức oán trách mấy câu, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía Cảnh Tuyên Đế, nỗi ấm ức trong lòng nàng bỗng tan biến.
Nói thế nào thì cũng còn tốt hơn là được gả cho tên khốn Hoàng đế kia…
Ai ngờ, đúng lúc này Hoàng đế lại thay đổi đề tài, “Vừa rồi khi trẫm vào thấy hai người cười nói rất vui vẻ, đang nói chuyện gì thế?”
A Diệp đáp: “Đang nói về phương pháp thực liệu của tiểu thư Nhược Lan, trong đó có món canh bồ câu hầm kỳ tử mà Thái hậu rất thích!”
“Canh bồ câu hầm kỳ tử?” Hoàng đế lẩm bẩm nhắc lại rồi quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam biết, sếp lớn đang chờ nàng giải thích!
Làm Hoàng đế thật tốt, chỉ tùy tiện nói bừa một câu cũng khiến đám người dưới dù muốn hay không muốn cũng đều tranh nhau bán sức vì hắn, tên này, số may thật…
“Hoàng thượng, bồ câu dùng để trị các bệnh như tiêu khát, đi tiểu nhiều, đoản hơi, mệt mỏi… Kỳ tử có thể giúp giảm bớt đường. Món canh bồ câu hầm kỳ tử rất tốt cho bệnh tiêu khát!”
“Ồ…” Cảnh Tuyên Đế hào hứng lắng nghe, “Nếu đã như vậy thì bảo Ngự thiện phòng ngày nào cũng làm cho Thái hậu ăn!”
Nói thực thì, Tưởng Nhược Nam thấy rất chướng mắt với tên Hoàng đế nên ngấm ngầm muốn mài bớt nhuệ khí của hắn đi!
“Hoàng thượng, món canh này mặc dù tốt, nhưng không thể ngày nào cũng dùng!” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười, nói.
“Tại sao?” Cảnh Tuyên Đế chau mày, Tưởng Nhược Lan sao lần nào cũng khiến hắn cụt hứng thế nhỉ?
Thái hậu và Diệp cô cô đều mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, bộ dạng rất hào hứng, lần nào những lời nàng nói cũng đều rất thú vị, họ thích nghe, hơn nữa… chẳng mấy khi thấy Hoàng đế bị làm cho cụt hứng, càng thú vị hơn!
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười, đáp: “Hoàng thượng, về quản lý giang sơn, trị vì thiên hạ thì người là nhất…”
Cảnh Tuyên Đế gật gật đầu, sắc mặt dịu lại, đây là một câu nói rất chính xác.
“Nhưng nếu nói về phương diện thực liệu trị bệnh, thì Hoàng thượng không bằng thần phụ được!”
Hoàng đế nhướn mày, câu này nghe rất có vấn đề…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-86.html.]
Tưởng Nhược Nam cũng nhướn nhướn mày, đôi mắt đen như hắc ngọc sáng lấp lánh, bộ dạng tràn đầy sức sống của nàng dần dần cũng thu hút sự chú ý của Cảnh Tuyên Đế.
Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng vào mắt hắn cười, nói tiếp: “Hoàng thượng, thần phụ biết người không phục, nhưng mỗi người mỗi lĩnh vực, không ai có thể tinh thông mọi chuyện trên thế gian này. Vì vậy có những lúc Hoàng thượng cũng cần lắng nghe ý kiến của người khác!”
Cảnh Tuyên Đế càng chau mày chặt hơn, câu này không sai, nhưng sao khi được thốt ra từ miệng nàng lại khiến cho người khác cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ?
“Ngươi đang giáo huấn trẫm?” Giọng có vẻ rất không vui.
Tưởng Nhược Nam không quỳ dưới đất, bộ dạng sợ sệt như lần trước nữa, mà nàng bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng, thần phụ không dám giáo huấn Hoàng thượng. Có điều thần phụ cho rằng, Hoàng thượng là một vị minh quân hiếm có xưa nay, nhất định sẽ đón nhận kiến nghị của mình!”
Câu này nghe không đúng, “Vậy theo như ngươi nói, nếu trẫm không chấp nhận ý kiến của ngươi thì không phải là minh quân?”
Tưởng Nhược Nam cười rất thản nhiên: “Hoàng thượng, những gì thần phụ nói đều có lợi cho Thái hậu, Hoàng thượng sao có thể không chấp nhận được?”
Cảnh Tuyên Đế bị nàng quay cho chóng mặt, bình thường làm gì có ai dám ăn nói với hắn như thế, họ đều phải nhanh nhẹn đi vào trọng điểm, chỉ sợ hắn không đủ kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng những lời nàng nói lại chẳng có điểm nào sai, chỉ là khiến hắn không thể làm chủ được, cảm giác khó chịu mà khó diễn đạt bằng lời.
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng ngẩn ra của hắn, suýt nữa thì không nhịn được cười!
Một lát sau, Hoàng đế đột nhiên xua tay: “Thôi thôi, ngươi hãy nói hẳn vào nguyên nhân đi!”
Thái hậu và Diệp cô cô đều quay đầu sang phía khác nén cười.
“Hoàng thượng, thịt phải được thay đổi liên tục, bởi vì mỗi một loại thịt lại có một hàm lượng dinh dưỡng khác nhau, hằng ngày Thái hậu chỉ được ăn một lượng thịt nhất định, nếu Hoàng thượng để Thái hậu chỉ ăn một loại thịt chim bồ câu, không những sẽ khiến Thái hậu ngán mà còn ảnh hưởng tới việc hấp thụ dinh dưỡng qua thực phẩm của Thái hậu!”
Cảnh Tuyên Đế cười cười, đôi mắt đào hoa nheo lại: “Nói ra thì nghe ngắn gọn như thế…”
“Trong phương pháp điều trị bằng thực liệu, ngoài món canh bồ câu hầm kỳ tử ra còn có nhộng chiên, canh thịt thỏ khoai lang, gà hầm nhân sâm, hẹ nấu ngao, mỗi món ăn này đều có hiệu quả trong việc điều trị bệnh tiêu khát, luân phiên ăn, vừa thay đổi khẩu vị cho Thái hậu lại không ảnh hưởng tới việc Thái hậu hấp thụ dinh dưỡng!”
Thái hậu lúc này mới cười nói: “Những món ăn này ta đã ăn rồi, ngon lắm, chỉ là…” Thái hậu chau mày, “Hằng ngày, vào buổi sáng sớm và chiều tối phải uống nước mướp đắng hơi khó uống chút thôi, đắng còn hơn thuốc!”
Lần này, Cảnh Tuyên Đế vừa được giác ngộ sau khi nghe Tưởng Nhược Nam giải thích, cầm tay Thái hậu làm bộ hiếu thuận: “Thái hậu, thuốc đắng dã tật, dù hơi khó uống, người cũng nên nhẫn nại một chút…”
Vậy chắc không sai gì nữa chứ?
Ai ngờ vừa mới nói xong, giọng Tưởng Nhược Nam lại vang lên: “Hoàng thượng, nước mướp đắng đúng là khó uống, nếu Thái hậu không uống được, thì có thể phơi khô mướp đắng, nghiền thành bột, mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần hai hoa.”
Cảnh Tuyên Đế lại nhướn mày, Tưởng Nhược Lan không phải cố ý đấy chứ, sao lần nào cũng chặn họng hắn thế? Hắn liếc xéo nàng, đúng lúc ấy Tưởng Nhược Nam cũng đang len lén quay đầu nhìn hắn một cái, bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Nhược Nam quay ngoắt đầu đi.
Cảnh Tuyên Đế ngẩn người, hắn nhìn nhầm ư? Sao hắn có cảm giác trong đôi mắt nhanh nhẹn linh động như con mèo nhỏ ấy có những tia sáng đầy đắc ý nhỉ?
Cảm giác ấy bùng lên nhưng lại cuồng loạn chạy trong tim hắn mấy vòng rồi từ từ dịu xuống. Cuối cùng hắn không kìm được mà khẽ bật cười thành tiếng.
Thú vị…
Bên này, nỗi ấm ức trong lòng Tưởng Nhược Nam cũng giảm bớt không ít. Thời gian còn lại nàng không buồn để ý tới Cảnh Tuyên Đế nữa mà chỉ chăm chú nói chuyện với Thái hậu, nhưng thỉnh thoảng nàng luôn cảm thấy có một ánh mắt như đang khóa chặt mình, khiến nàng nổi hết cả da gà.
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng mặt trời xuyên qua những ô cửa hình hoa hồng chiếu thẳng xuống làn nhà lát ngọc trong nội điện, tạo thành những hình thù rất đẹp đẽ lộng lẫy.
Nàng quay lại nhìn Thái hậu, cười nói: “Thái hậu, giờ không nắng lắm, để Nhược Lan đưa người ra ngoài đi dạo, vận động vừa phải rất tốt cho việc khống chế sự phát triển của bệnh tình.”
Thái hậu ngồi trong nội điện đã lâu nên cũng muốn ra ngoài tản bộ, lời nàng rất hợp ý bà. Bà đứng dậy nhìn Hoàng đế, cười: “Hoàng thượng, ai gia không tiếp người nữa!”
Cảnh Tuyên Đế cũng đứng dậy, vỗ vỗ tấm áo lụa màu đỏ thẫm thêu hoa thủy tiên của mình, vạt áo khẽ lay động, những sợi chỉ vàng trên áo lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm nổi bật.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tưởng Nhược Nam, nhìn về phía Thái hậu nói: “Hôm nay nhi thần cũng muốn đi dạo, để nhi thần đi cùng người.” Nói rồi bước tới bên trái Thái hậu.
Thái hậu vừa đi vừa trêu hắn: “Đi dạo với một bà già như ta thì có gì thú vị, con hãy đi tìm Thục phi, Lương phi của con đi.”
“Hôm nay nhi thần chỉ hầu một mình Thái hậu thôi. Thái hậu sợ nhi thần làm người cụt hứng?” Hoàng thượng cười đáp.
Thái hậu rất vui, cười ha hả: “Con đi cùng ai gia, đương nhiên ai gia cầu còn không được nữa là?”
Cảnh Tuyên Đế cười cười, ánh mắt lại liếc về phía bên phải Thái hậu, nơi Tưởng Nhược Nam đang đứng.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được ánh mắt hắn, lòng lo lắng, cứ nhìn nàng mãi làm gì? Đương nhiên nàng không tới mức cho rằng cái tên khốn Hoàng đế có trong tay tam cung lục viện này đã nhắm trúng mình, huống hồ trước kia hắn đã từng ghét nàng mà.
Lẽ nào chuyện vừa rồi đã khiến hắn ghi hận?
Thái hậu đi trước, Cảnh Tuyên Đế và Tưởng Nhược Nam đi hai bên, theo sau họ là đoàn thái giám, cung nữ, cả hàng người rầm rộ kéo nhau đi về phía Ngự hoa viên.
Trên đường, tán cây che bóng râm mát, giả thạch sừng sững khắp nơi. Mặc dù đang là mùa hè nhưng vì ánh mặt trời cũng không gay gắt lắm, gió lại thổi hiu hiu, nên không thấy cảm giác nóng bức.
Tưởng Nhược Nam đỡ Thái hậu chầm chậm bước, nàng nhìn Cảnh Tuyên Đế chênh chếch phía trước mình, chỉ thấy hai tay hắn chắp sau lưng, sống lưng rất thẳng, bước đi đều và vững, trong lúc bước đi vạt áo phấp phới, ánh nắng lấp lánh, từ người hắn toát ra một thứ khí thế độc tôn, duy nhất.