Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-11-21 21:52:45
Lượt xem: 4

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, hờ hững nhìn Thu Nguyệt chầm chậm đi lại, nhìn cô ta khuỵu gối quỳ đánh cộp một tiếng trước mặt mình, nhìn cô ta lúc này đã thấp hơn mình một cái đầu, nụ cười nơi khóe miệng của Tưởng Nhược Nam thêm sâu, vui mừng khôn xiết!

Vu Thu Nguyệt hai tay nâng ly trà qua đỉnh đầu, cô ta cúi xuống nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng ly trà trong tay khẽ rung rung, khiến chiếc nắp chạm vào thân chén kêu lạch cạch rất nhỏ, điều này đủ cho thấy cô ta đã không còn bình tĩnh nữa.

“Mời tỷ tỷ dùng trà!” Giọng buồn buồn.

Nhìn vẻ mặt những người xung quanh đều rất không vui, nhưng lòng Tưởng Nhược Nam lại rất sảng khoái!

“Đứng dậy đi, đã vào Cận gia, sau này nhất định phải ghi nhớ thân phận của mình, an phận thủ thường. Muội muội là người hiểu biết, chắc không cần tỷ tỷ phải nhắc nhở!”

Tưởng Nhược Nam vui vẻ cười, thong thả nói.

Trước cửa phủ An Viễn Hầu xe cộ nườm nượp, người ngựa qua lại như thoi.

An Viễn Hầu cưỡi con ngựa trắng yên bạc, dây cương màu sắc, theo sau là bốn tên hầu, Tưởng Nhược Nam ngồi trên một chiếc xe bát bảo rèm phủ cũng rất màu sắc, theo bên xe là hai ma ma, bốn a hoàn, Vu Thu Nguyệt ngồi trên một chiếc xe khác theo sát phía sau, bên xe là một ma ma hai a hoàn. Cả đoàn người rầm rộ tiến về phía Hoàng cung đại nội.

Ngồi trong, Tưởng Nhược Nam quan sát chiếc xe này, chỉ thấy trong xe trải loại thảm lông cừu thượng hạng, xung quanh thân xe đều bọc đệm bằng lụa và sa tanh, đỉnh xe có những chuỗi ngọc màu đỏ rủ xuống, ở đầu mỗi chuỗi ngọc đều khảm ngọc trai, gió thổi qua cửa sổ, ngọc trai va vào nhau, phát ra những tiếng kêu trong vắt, nghe rất vui tai.

Tưởng Nhược Nam thầm tặc lưỡi, chỉ là một chiếc xe đi đường thôi mà đã xa hoa thế này, có thể thấy được sự giàu có của Hầu phủ!

Xe ngựa từ từ tiến ra đường lớn, bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt. Tưởng Nhược Nam tò mò với cảnh sắc bên ngoài, bèn khẽ vén rèm cửa sổ lên nhìn.

Đường phố bên ngoài vô cùng phồn hoa, cửa hàng cửa hiệu hai bên đường mọc lên san sát, trong cửa hàng xếp ngay ngắn đủ các loại hàng hóa, có đồ trang sức và đá quý, bút mực giấy nghiên, lụa là gấm vóc… Trên đường chỗ nào cũng thấy người bán hàng rong, kẹo hồ lô, son môi má hồng, các loại đồ chơi, đủ các thứ âm thanh rao bán í ới, tiếng tiền đồng va chạm, tiếng nói, tiếng cười, thậm chí cả tiếng trẻ con khóc lóc đòi hỏi, hội tụ lại thành một bức tranh sinh động vui tươi.

Tưởng Nhược Nam thầm suy tính, giờ không biết là đang ở triều đại nào? Có cơ hội nhất định phải tìm hiểu rõ.

Vừa đảo mắt, bèn liếc thấy bóng lưng của Cận Thiệu Khang phía trước. Lưng hắn thẳng tắp ngồi trên ngựa, vai rộng eo thon, tạo thành một hình chữ V đẹp mắt, hai tay nắm chặt dây cương, trong tư thế rất đẹp đó còn có cả khí chất cao quý. Đôi chân thon dài kẹp chặt bụng ngựa, mạnh hữu lực.

Tưởng Nhược Nam mặc dù rất ghét cái tên được gọi là Hầu gia này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn là người đàn ông bắt mắt nhất nàng từng gặp, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng khiến người ta hồn điên phách đảo rồi.

Thôi được, nàng thừa nhận, hắn là một mỹ hầu vương, nhưng nhân phẩm tính cách thì thật khiến người ta phản cảm. Đúng là lãng phí bộ mặt đẹp!

Những nơi bạch mã đi qua đều có đàn bà con gái dừng chân lại, bất luận là phu nhân đã có chồng hay tiểu cô nương chưa xuất giá, đều ngơ ngẩn nhìn theo bóng hình hắn, trong mắt để lộ những tia ngưỡng mộ vô hạn. Tưởng Nhược Nam thậm chí còn có thể nghe thấy những lời trầm trồ cảm thán của đám phụ nữ ấy.

“An Viễn Hầu anh hùng cái thế, đến tướng mạo cũng tuấn tú lạ thường!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-8.html.]

“Theo sau có phải thê quyến của chàng không? Được gả cho An Viễn Hầu quả là do phúc tu từ kiếp trước, ngưỡng mộ quá đi…”

Tưởng Nhược Nam xém chút nữa thì thổ huyết. Phúc? Có mà nàng xui xẻo cả tám đời mới xuyên không đến đây nhập vào thể xác này, trở thành vợ của kẻ chỉ được mẽ bề ngoài kia!

An Viễn Hầu ở phía trước khẽ quay đầu, để lộ khuôn mặt nhìn nghiêng với đường nét hoàn mỹ, ánh nắng mặt trời phủ một lớp màu vàng lên đó, giây phút này quả thật không thể dùng lời để tả.

Dù Tưởng Nhược Nam chán ghét người đàn ông trước mặt đến thế, nàng vẫn nhìn tới ngẩn ngơ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang đột ngột quay đầu lại nhìn nàng một cái. Thấy nàng ngang nhiên thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn đông ngó tây, hắn lập tức cau chặt mày, đôi môi hé mở, định nói gì đó, cuối cùng lại không nói nữa, quay đầu đi, lòng thầm hừ lạnh một tiếng.

Thật đúng là kẻ thô tục không biết lễ nghĩa phép tắc!

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam nhìn thấy sự chán ghét trong mắt hắn, cũng không giận, trừng mắt lườm lưng hắn một cái, sau đó quay đầu tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Phương ma ma đi theo bên cạnh xe thấy sắc mặt của Hầu gia phía trước, lòng thầm than khổ, vội vàng vòng sang phía bên kia, vừa nhìn đã lập tức lo lắng: “Tiểu thư, sao lại thò đầu ra ngoài thế, đã nói với tiểu thư bao nhiêu lần rồi, ngồi trong xe ngựa không được tùy tiện thò đầu ra ngoài, không được để người ta nhìn thấy dung mạo của mình, như thế này sẽ bị chê cười là không có phép tắc quy củ!” Nói rồi bèn đẩy Tưởng Nhược Nam vào trong.

Tưởng Nhược Nam buồn chán co người vào trong xe, than thầm một tiếng, quy củ ở thời cổ đại cũng nhiều thật!

Đột nhiên thấy đầu đau nhói, nàng vô thức đưa tay lên sờ sờ trán, vết thương trên đó đã được Phương ma ma dùng tóc che lại, nhưng chỉ cần không chú ý là sẽ lộ ra ngay.

Nàng rất muốn biết vị Hầu gia kia sẽ giải thích với Hoàng thượng và Thái hậu như thế nào về vết thương này.

Vu Thu Nguyệt ngồi trong xe đi phía sau nghe thấy có động, bèn áp sát cửa sổ, khẽ hỏi a hoàn hầu hạ bên mình là Ngọc Liên.

“Ngọc Liên, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”

Ngọc Liên áp sát cửa sổ nén giọng nói: “Tiểu thư, phu nhân thò đầu ra ngoài nhìn đông ngó tây bị Hầu gia bắt gặp, nên v.ú nuôi đang cằn nhằn mắng mỏ. Xem chừng Hầu gia rất giận!”

Vu Thu Nguyệt ngồi trong xe cười lạnh lùng, Hầu gia từ nhỏ đã rất tuân thủ lễ nghĩa, ghét nhất là loại người không biết phép tắc, bây giờ e rằng Tưởng Nhược Nam càng khiến Hầu gia căm ghét hơn thôi.

Nàng ta nhớ lại màn quỳ lạy ngày hôm nay, bất giác sầm mặt, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, ngày tháng còn dài, Tưởng Nhược Nam không có được sự sủng ái của Hầu gia, rồi sẽ đến lúc nàng ta lấy lại được tất cả những thứ vốn thuộc về mình.

Xe ngựa nhanh chóng tiến vào Hoàng cung, đến Dưỡng Tâm các. Hoàng thượng chưa bãi triều, ba người nhà Cận Thiệu Khang bèn ngồi đợi ở đây.

Mỗi người chỉ mang theo một kẻ hầu thân cận nhất, còn những người khác ở bên ngoài điện.

Loading...