Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:18:36
Lượt xem: 1

“Tưởng Nhược Lan, nàng có ý gì, nàng có biết mình đang nói gì không?” Sắc mặt Cận Thiệu Khang đanh lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn nàng.

“Có lẽ Hầu gia không biết, cha thiếp từ đầu chí cuối chỉ có một người phụ nữ là mẹ thiếp thôi, cho dù mẹ thiếp qua đời, cha thiếp cũng không thay đổi. Nhược Lan tưởng Hầu gia cũng giống cha mình, một lòng một dạ như thế. Nhưng sau đó thiếp nhận ra mình đã sai, trái tim Hầu gia chứa quá nhiều người, Nhược Lan mặc dù không phải khuê tú đài các gì, nhưng cũng không hứng thú làm một người trong số họ!”

Cận Thiệu Khang bước một bước nữa tiến về phía trước, hai tay giữ chặt vai nàng, ánh mắt như băng như hỏa, b.ắ.n ra những tia tâm trạng cuồn cuộn trong lòng hắn. “Tưởng Nhược Lan, nàng có biết nàng đang nói gì không? Coi như nàng không tồn tại, nàng có biết đối với mình điều ấy có nghĩa gì không? Nàng thất sủng, không con cái, cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào nàng biết không hả? Tuyệt đối thảm hại hơn những cảnh mà nàng có thể tưởng tượng ra! Nàng không ngây thơ tới mức cho rằng có được sự sủng ái của Thái hậu là có thể coi thường tất cả đấy chứ?”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kiên định, “Hầu gia, chàng đứng gần thiếp như vậy, thiếp gần như có thể ngửi được mùi của Vu Thu Nguyệt đấy. Bất luận sau này thiếp sống thế nào, cũng còn tốt hơn là đợi chàng chung đụng với người phụ nữ khác xong lại chạy tới chung đụng với mình! Hầu gia, chàng có biết thiếp rất chán ghét việc ấy không?”

“Hôm đó là nàng cố ý!” Cận Thiệu Khang nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không sai, chỉ vì thiếp không muốn chàng động vào mình!” Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng mắt hắn, nói từng câu từng chữ rõ ràng.

“Nàng!” Trong lúc tức giận Cận Thiệu Khang giơ tay lên, nhưng nhìn đôi mắt vừa quật cường vừa không chút sợ hãi của nàng, hắn không sao xuống tay được.

Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, giơ tay đẩy nàng ra, giọng vang lên lạnh lùng: “Tưởng Nhược Lan, nàng sẽ hiểu ra rất nhanh thôi, nàng đã phạm một sai lầm quá lớn!” Rồi hắn quay người, sải bước bỏ đi.

Sai ư? Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn mỉm cười, có thể nàng phạm sai lầm, nhưng nếu muốn giữ được nguyên tắc sống thì phải trả giá thôi!

Có điều, nàng cũng không phải là người để mặc cho kẻ khác thao túng, cuộc sống sau này của nàng, nàng sẽ tìm mọi cách để nắm quyền kiểm soát, tuyệt đối không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi!

Có câu nói rằng, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Nàng phải cho người khác thấy, không có được sự sủng ái của phu quân, nàng cũng vẫn sống vui vẻ có ích.

***

Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam nghĩ nhất định mình sẽ bị Thái phu nhân mắng, dù sao ở cái xã hội mà đàn ông nắm quyền này, nàng lại dám nói với phu quân những lời như thế, thật quá sứ đại nghịch bất đạo! Nàng không thể tưởng tượng được phản ứng của Thái phu nhân.

Bà chắc chắn không thể dùng gia pháp với nàng, nàng có kim cẩm y, Thái phu nhân sẽ không tự chuốc rắc rối vào người. Nhưng bà vẫn là chủ nhân của Hầu phủ, chắc chắn bà sẽ có nhiều cách khiến nàng khó chịu, đau khổ.

Nàng âm thầm suy đoán phản ứng của Thái phu nhân, rồi lại nghĩ ra một vài cách đối phó.

Nhưng không ngờ, khi nàng đến Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân, Thái phu nhân vẫn ôn hòa dịu dàng với nàng như thường, cầm tay nàng cười cười nói nói, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Trong lòng Tưởng Nhược Nam vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào “con khỉ” kia không kể chuyện này cho Thái phu nhân nghe? Rồi nàng lại nghĩ, có thể bởi vì “con khỉ” đó sợ sẽ bị mất mặt, đường đường một đấng nam nhi mà lại bị chính thê tử của mình chê…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-78.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam cười thầm, có điều thế nào cũng được, giấu Thái phu nhân cũng tốt, nàng có thể sống thêm một ngày thanh thảnh nhẹ nhõm, vậy cũng đã là thu hoạch rồi.

Sau đó nàng nhắc tới việc mình phải đến Lưu phủ một chuyến nữa với Thái phu nhân, để tiếp tục chữa trị cho bệnh tình của Lưu Tử Đồng. Thái phu nhân cười đồng ý, rồi lại hỏi thăm bệnh tình Lưu tiểu thư. Lúc này, Cận Yên Nhiên vừa bước vào liền nghe được, bèn nói: “Đến Lưu phủ phải không? Muội cũng muốn đi, nghe nói tình hình của Lưu tiểu thư gần đây rất khá, muội cũng muốn đến thăm!” Nghe thiên hạ đồn đại rằng Tưởng Nhược Lan đã chữa khỏi bệnh cho Lưu Tử Đồng, cô ta không thể tin, muốn phải tận mắt nhìn thấy.

Tưởng Nhược Nam sao có thể không hiểu ý của cô ta, nàng lập tức cười, đáp: “Vậy được, chúng ta cùng đi!”

Hai người đi xe ngựa đến Lưu phủ, đầu tiên là đến thăm hỏi Lưu phu nhân.

Mười mấy ngày không gặp, Lưu phu nhân giờ đã có thể xuống giường đi lại, khí sắc khá hơn rất nhiều. Thấy Tưởng Nhược Nam, vội vàng đi lên trước hành lễ, cười nói: “Lại làm phiền Hầu phu nhân rồi.”

Tưởng Nhược Nam đáp lễ, đầu tiên là chuyển lời hỏi thăm của Thái phu nhân, sau đó nói: “Lưu phu nhân thấy khỏe hơn rồi chứ?”

Nói tới đây, mặt Lưu phu nhân lộ vẻ cảm kích: “Nhắc tới chuyện này, lão thân thật không biết nên cảm tạ Hầu phu nhân thế nào cho phải. Từ sau khi ăn theo phương thức thực liệu của Hầu phu nhân, cơ thể ta nhẹ nhõm đi không ít, bây giờ đã bớt được số lần dùng thuốc, không cần phải ngày nào cũng uống nữa, lão thân cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.”

Nghe Lưu phu nhân nói thế, mọi người đều cười.

Sau đó, Lưu phu nhân gọi Vân Tiếu lấy ra món quà mà bà đã chuẩn bị từ trước, cầm bằng hai tay đặt vào tay Tưởng Nhược Nam. “Đây là chút tâm ý của lão thân, mong Hầu phu nhân đừng chê.” Tưởng Nhược Nam cười rồi nhận lấy, liên miệng cảm ơn.

Cận Yên Nhiên đứng bên nhìn Tưởng Nhược Nam bằng ánh mắt hồ nghi, thầm nghĩ, lẽ nào chị ta biết chữa bệnh thật?

Sau khi nói chuyện với Lưu phu nhân thêm vài câu nữa, nàng bèn cùng Cận Yên Nhiên đi về phía viện tử của Lưu Tử Đồng. Giờ Lưu Tử Đồng đã chuyển về viện tử cũ, có thể thấy tâm trạng cô ta đã thông tỏ hơn nhiều.

Khi đi đến đó, Lưu Tử Đồng vừa tản bộ trong vườn hoa về, nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt vui tươi, nhưng ngay sau đó lại như nhớ ra người đứng trước mặt mình chính là kẻ đã hại mình, sắc mặt lại trầm xuống.

“Tưởng Nhược Nam, ngươi lại đến đây làm gì?” Sau đó nhìn về phía Cận Yên Nhiên, vẻ mặt ôn hòa hơn: “Cận tiểu thư cũng đến ư?”

Cận Yên Nhiên tiến lên cầm tay cô ta cười nói: “Lâu lắm không gặp tiểu thư, nên hôm nay mới cùng tẩu tẩu tới đây được.” Mặc dù Cận Yên Nhiên nhìn thấy những nốt thâm trên mặt Lưu Tử Đồng nhưng không để lộ vẻ kinh ngạc hoặc chế nhạo, mà lờ đi coi như không thấy, khiến trái tim Lưu Tử Đồng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lập tức cười đáp: “Vậy sau này cô hãy thường xuyên tới chơi nhé?”

“Được thôi!” Cận Yên Nhiên cũng cười, nhận lời. Hai tiểu cô nương nhìn nhau thân thiết vô cùng.

Tưởng Nhược Nam đứng cạnh thấy cảnh ấy, bất lực nghĩ, thì ra vẻ mặt lạnh lùng của cô gái nhỏ chỉ dành cho mình nàng mà thôi…

Nghĩ rồi nàng quan sát kỹ Lưu Tử Đồng, thấy những nốt thâm trên mặt cô ta đã không còn đáng sợ như trước nữa, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, tinh thần xem ra khá tốt, bèn cười nói: “Lưu tiểu thư, ta tới để cạo gió cho cô!”

Loading...