Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:18:00
Lượt xem: 0
“Đâu chỉ mình ngươi, đến ta cũng muốn đi xem nữa là! Cái miệng này của Nhược Lan ấy à, thật có thể khiến người c.h.ế.t cũng phải sống lại!” Thái hậu kéo tay nàng cười nói.
Tưởng Nhược Nam thấy đã thu hút được hứng thú của Thái hậu dành cho kiều mạch, trong lòng vô cùng phấn khích. Bên tai lại vang lên giọng nói đầy hồ nghi của Hoàng đế: “Tưởng Nhược Lan, ngươi lại còn biết làm thơ?”
Tưởng Nhược Nam giật thót mình một cái, hỏng rồi, nhất thời quên béng đi mất, quên rằng thế giới nàng đang sống không giống như thế giới trước, thơ từ chỉ cần tùy tiện đọc một bài cũng đều trở thành người sáng tác! Nếu nói Tưởng Nhược Lan đột nhiên biết làm thơ thì cũng thật quá hoang đường! Ngộ nhỡ nổi tiếng, chẳng phải sẽ rất phiền phức ư? Những thứ mà nàng có thể nhớ được, nhiều nhưng không đủ. Nếu không phải bài thơ này được in trong sách dưỡng sinh, cảnh tượng lại miêu tả đẹp như thế, câu từ đơn giản, thì chắc nàng cũng không thể nhớ nổi.
Trong lúc bất lực nàng đành phạm tội khi quân: “Hoàng thượng, dạ Nhược Lan tối mù như thế nào người còn không biết ư? Bài thơ này sao có thể do ta làm được, là ta nghe người khác đọc, cảm thấy hay nên mới ghi nhớ thôi!” Nghiêm túc mà nói thì cũng không phải khi quân lắm.
“Ồ. Nghe ai đọc bài thơ rất hay, đúng là nhân tài!” Hoàng đế có thói quen hỏi là phải hỏi cặn kẽ triệt để, không dễ đối phó chút nào.
Tưởng Nhược Nam đành trả lời qua quýt: “Vô tình nghe người ta đọc, cũng không hỏi danh tính, chẳng nhìn rõ dung mạo, sau này không gặp lại người ấy nữa!” Trả lời thế này đủ để bịt miệng hắn rồi chứ?
“Ồ?” Hoàng đế nhìn nàng, đôi mắt đào hoa diễm lệ, lóe sáng vô định, ánh mắt ấy như chứng thực, như có thể nhìn thấu tâm can nàng, khiến Tưởng Nhược Nam bỗng run sợ.
Đột nhiên, đôi môi góc cạnh rất rõ ràng của hắn khẽ cong lên, trên môi xuất hiện một nụ cười không rõ ràng: “Muốn tìm người này không khó, chỉ cần chép bài thơ này lên và cho dán khắp nước, ta không tin không tìm được tác giả của bài thơ, ở Đại Lương chúng ta, nhân tài chưa từng bị vùi dập bao giờ!” Nói xong hắn đứng dậy, bước hai bước đến, nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói: “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói xem có phải vậy không?”
Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy một thứ áp lực vô hình đang bao trùm lên người nàng, bất giác nàng cúi gằm đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lòng hối hận tới mức muốn đ.â.m đầu vào tường, ai bảo mình thích làm màu, giờ thì hay rồi, tự cầm đá đập chân mình! Ngộ nhỡ tới khi ấy Hoàng đế không tìm được tác giả của bài thơ, liệu có trị nàng tội khi quân không đây?
Nhưng giờ đã trèo lên lưng hổ khó xuống, đành phải tiếp tục cố gắng, thần phật khắp trời đất này phù hộ hoặc biết đâu trên thế gian này có người có linh cảm tương thông với nàng thì sao.
Nàng nghiến răng đáp: “Hoàng thượng anh minh.” Con rệp c.h.ế.t tiệt, cứ phải truy xét tới cùng để làm gì? Người ta đọc thơ nghe là được rồi còn hỏi tới nguồn gốc…
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười, xoay người ngồi vào vị trí của mình. Tưởng Nhược Nam đột nhiên thấy áp lực nhẹ hẳn, thầm thở phào trong lòng.
Nàng quay đầu tiếp tục khuyên Thái hậu dùng cháo kiều mạch: “Thái hậu, ngoài những ưu điểm mà con vừa nói ra, thì kiều mạch còn có một ưu điểm nữa!” Nàng ghé tai Thái hậu nói nhỏ: “Nó còn có lợi cho sắc đẹp - giảm béo!”
Thái hậu mắt sáng lên, quay đầu nhìn nàng: “Thật không?”
Tưởng Nhược Nam gật mạnh, xem ra phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng đều có khát vọng về cái đẹp như nhau.
“Đáng tiếc mùi vị của nó…” Thái hậu mặc dù đã bị nàng thuyết phục nhưng nghĩ đến cảm giác lạo xạo trong miệng, bà vẫn do dự.
Tưởng Nhược Nam kiên trì: “Thái hậu, kiều mạch nấu cháo thì không ngon lắm, nhưng nghiền ra làm thành bánh mì, làm thành mì sợi ăn vừa mượt vừa mát rất ngon đấy ạ!”
“Thật không?” Hai mắt Thái hậu lại sáng lên.
“Thật hơn cả trân châu.”
Cảnh Tuyên Đế ngồi bên cạnh thấy Tưởng Nhược Nam dỗ dành Thái hậu ăn thứ mà bà không thích ăn như dỗ dành một đứa trẻ, hết viện điển cố lại đọc thơ, bao nhiêu bản lĩnh thể hiện cả, cuối cùng cũng thành công.
Thái hậu bị Nhược Lan nói tới mức nuốt nước bọt, lập tức lệnh cho Ngự thiện phòng nấu một bát mỳ kiều mạch mang lên.
Cảnh Tuyên Đế dùng bữa cũng đã tương đối, thấy không còn sớm, bèn đứng dậy cáo lui, trước khi bước ra cửa không kìm được quay đầu nhìn một cái, thấy Tưởng Nhược Nam đứng đằng sau Thái hậu, vừa bóp vai cho bà, lại thỉnh thoảng cúi người ghé tai bà thì thầm gì đó, hai mắt sáng long lanh, vô cùng linh động. Còn Thái hậu miệng luôn mỉm cười, hình như rất vui vẻ trước những lời của nàng.
Cảnh Tuyên Đế quay đầu đi, mỉm cười, đột nhiên hiểu ra tại sao Thái hậu vẫn luôn sủng ái Tưởng Nhược Nam như thế…
Cảnh Tuyên Đế đi chưa bao lâu, Ngự thiện phòng cho người mang mỳ kiều mạch lên. Dùng nước gà làm nước dùng, nấu cùng thịt bò, thêm hành mùi rau thơm, còn cả ít rau nấu kèm xanh mơn mởn, màu sắc thật hết sức hài hòa, hấp dẫn. Thái hậu bỗng thấy hào hứng, ăn hết cả bát mỳ kiều mạch lớn, thậm chí còn dặn A Diệp, sau này mỗi ngày đều ăn một bát mỳ kiều mạch.
A Diệp thấy Thái hậu ăn ngon miệng như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích Tưởng Nhược Nam.
Dùng bữa xong nghỉ ngơi một lát, Tưởng Nhược Nam lại dùng đồng bạc mình mang theo và ít dầu thuốc cạo gió cho Thái hậu. Thái hậu và A Diệp hoàn toàn tin tưởng Tưởng Nhược Nam, nên không hề tỏ vẻ nghi ngờ việc nàng cạo gió.
Tưởng Nhược Nam vừa cạo gió cho bà vừa bắt đầu lân la nói tới ý định lần viếng thăm này của mình.
Nàng suy nghĩ rất nung, cảm thấy không thể trực tiếp hỏi Thái hậu được, rất đơn giản, Nhược Lan bất chấp tất cả, làm trái ý Thái hậu, kiên quyết đòi gả cho Cận Thiệu Khang. Giờ bà còn chịu gặp nàng đã là tốt lắm rồi, còn muốn nhờ bà giúp nàng kháng chỉ ư? Không chừng bà sẽ đuổi ngay nàng ra ngoài!
Chuyện này phải từ từ tính, giờ chỉ nên mở rộng miệng thăm dò mà thôi.
“Thái hậu, có phải những lời Hoàng đế nói ra là lời vàng lời ngọc, không bao giờ thay đổi không ạ?”
Thái hậu nằm sấp trên giường mắt nhắm hờ, nghe Tưởng Nhược Nam hỏi câu này, ban đầu bà cũng không để ý lắm, buột miệng trả lời: “Điều ấy là đương nhiên rồi. Nếu như Hoàng đế sớm nắng chiều mưa thì quan viên dưới trướng sao làm việc được, thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn ư?”
Đạo lý này Tưởng Nhược Nam cũng hiểu nhưng…
“Lẽ nào không có ngoại lệ sao? Một lần cũng không có ạ? Nếu trong tình huống đặc biệt thì sao?”
Thái hậu mở to mắt, vẻ mặt chăm chú: “Theo ta biết thì Hoàng đế luôn nhất ngôn cửu đỉnh, những lời đã nói, thánh chỉ đã ra thì chưa từng thay đổi! Còn nói đến tình huống đặc biệt, phải xem tình huống đó thế nào, nếu liên quan đến giang sơn xã tắc, lê dân bách tính thì không chừng có ngoại lệ đấy.”
Giang sơn xã tắc, lê dân bách tính… Cả hai điều này đều quá to tát, lẽ nào, nàng không thể ly hôn? Cả đời nàng phải làm Hầu phu nhân ư? Tưởng Nhược Nam khổ sở.
Bên này, Thái hậu ngồi dậy, A Diệp đứng cạnh vội vàng khoác áo cho bà, Thái hậu quay người nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Nhược Lan, sao đột nhiên lại hỏi chuyện ấy?”
Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt hiền từ của Thái hậu, rất muốn nói thật với bà, nói rằng nàng đã hối hận, không muốn sống cùng Cận Thiệu Khang nữa. Nhưng lý trí lại bịt chặt miệng nàng, bởi vì lý do mà nàng muốn rời bỏ hắn quá hoang đường, Thái hậu sẽ không bao giờ có thể hiểu được. Nàng không thể biết Thái hậu sẽ phản ứng ra sao, nói cho cùng, Thái hậu không phải mẹ đẻ của nàng, nên cũng sẽ không thể dung túng nàng vô điều kiện! Khó khăn lắm nàng mới có lại được sự sủng ái của bà, không thể để mất đi nhanh như thế.
“Không có gì ạ, con chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Tưởng Nhược Nam cúi đầu đáp.
Sau khi cạo gió cho Thái hậu xong, Tưởng Nhược Nam rời khỏi Từ Ninh cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-76.html.]
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Thái hậu nói với A Diệp: “Con bé này có tâm sự. Nếu không sao tự nhiên lại hỏi chuyện ấy.” Rồi sau đó lại hỏi A Diệp: “Người con gái cùng vào phủ một ngày với Tưởng Nhược Lan là người thế nào? Có xinh đẹp hơn Nhược Lan không?”
A Diệp đáp: “Đó là con gái của Vu đại nhân, nghe nói dung mạo như hoa, hiểu biết hiền thục, xinh đẹp có tiếng trong kinh thành.”
Thái hậu thở dài: “Đàn ông đều coi trọng vẻ bề ngoài, về điểm này, Nhược Lan phải chịu thiệt thòi rồi!” Sau đó hai mắt bà bỗng sáng lên: “Nhưng cho dù Nhược Lan có không xinh đẹp đi nữa thì cũng là con gái của Uy vũ tướng quân, Cận gia bọn họ dám đắc tội với nó, thì đừng trách ai gia không nể mặt!”
Thái hậu trầm tư một lát, rồi dặn dò A Diệp rất nhiều. A Diệp nghe xong, cười đáp: “Cứ thế này ai còn dám đắc tội với tiểu thư Nhược Lan nữa!”
Thái hậu thở dài: “Nhưng ai gia không thể giúp con bé có được sự yêu thích của phu quân…”
“Sự sủng ái của Thái hậu đương nhiên quan trọng hơn có được lòng yêu mến của phu quân.” A Diệp an ủi.
“Nhưng ai gia có thể bảo vệ nó tới khi nào chứ?”
***
Ngày hôm sau, Thái hậu cho người tới thưởng An Viễn Hầu phu nhân. Ngoài vàng bạc châu báu vải vóc ra, thì thứ quý giá nhất, thu hút ánh mắt của mọi người nhất chính là chiếc áo lụa vàng do Thái hậu khâm thưởng, mặc chiếc áo này lên, cũng như Thái hậu thân lâm, ngay đến Thái phu nhân và An Viễn Hầu cũng phải hành lễ với nàng. Đây là sự vinh sủng đặc biệt gián tiếp nâng cao địa vị của Hầu phủ, khiến người trên kẻ dưới trong Hầu phủ đều vui mừng ra mặt, đồng thời cũng khiến vị trí của Tưởng Nhược Nam ở Hầu phủ thêm vững chắc.
Sau chuyện này, Thái phu nhân nói với Trương ma ma hầu cận bên mình: “Thái hậu làm vậy là muốn cảnh cáo ta.” Bà trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Giờ Hầu gia và Nhược Lan đã chính thức viên phòng rồi, từ ngày mai hãy mang thuốc đến cho Vu di nương!”
“Chỉ mong Nhược Lan sớm có tin vui!” Thái phu nhân khẽ thở dài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm ngày sau khi Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam viên phòng, Vu Thu Nguyệt hao tâm tổn trí nấu một nồi canh ngon, buổi tối đợi Cận Thiệu Khang về phủ thì đích thân mang đến thư phòng cho hắn, dùng lời lẽ mềm mỏng, lại có ý hối hận, công kích bằng cả vẻ dịu dàng, phong tình.
“Hầu gia, thiếp biết sai rồi, thiếp chỉ vì quá để tâm tới Hầu gia mà thôi! Vì vậy mới đố kị tỷ tỷ có thể đường đường chính chính đứng cạnh Hầu gia, còn thiếp chỉ có thể mãi mãi đứng sau hai người. Hầu gia, trong lòng thiếp rất buồn.”
“Thiếp cứ tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến chàng ghét tỷ tỷ, để ý quan tâm tới thiếp hơn, nên thiếp mới làm bao nhiêu việc ngu xuẩn như thế.”
“Nhưng những lời của tỷ tỷ đã khiến thiếp tỉnh ngộ, thiếp nhận ra mình quá sai lầm, bất luận thế nào tỷ tỷ cũng là chính thất, thiếp có suy nghĩ như vậy thật không nên, sau này thiếp không bao giờ dám đố kị nữa, thiếp chỉ cần được gặp Hầu gia thôi!”
Vu Thu Nguyệt nước mắt lưng tròng nói hết những lời từ tâm can, cuối cùng ngẩng đầu lên, xinh đẹp kiều diễm nhìn Cận Thiệu Khang, tỏ rõ sự mềm yếu của mình.
“Hầu gia, chàng có thể tha thứ cho Thu Nguyệt không? Nếu chàng không tha thứ cho Thu Nguyệt, Thu Nguyệt sống cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
Màn biểu diễn này của Vu Thu Nguyệt hoàn toàn chẳng khiến Cận Thiệu Khang mềm lòng, nhưng dù sao nàng cũng là thê thiếp của hắn, được gả cho hắn khi tuổi còn trẻ, thân lại là đích nữ của Vu gia, cũng chẳng phạm tội gì tày trời, lẽ nào hắn cứ thế mà lạnh nhạt với nàng mãi?
Lúc này, Cận Thiệu Khang nhớ đến những lời mà Tưởng Nhược Nam nói.
“… Phụ nữ thấy chồng mình ở cùng người con gái khác, chẳng ai không ghen tị…”
Vu Thu Nguyệt biết đố kị, đương nhiên Tưởng Nhược Nam nàng cũng biết đố kị.
Chỉ là Vu Thu Nguyệt có thể nhịn, tại sao nàng lại không? Không thể quá dung túng nàng, nếu không, sau này nhà cửa sẽ khó yên!
Tối đó, Cận Thiệu Khang đến Cẩm Tú viện.
Ngày hôm sau, Vu Thu Nguyệt vừa dậy, còn đang tự soi gương trang điểm, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tối qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Chỉ cần cô ta sinh con trai sớm hơn nàng một bước, kết quả cuối cùng thế nào, còn phải bàn nữa sao? Thái hậu? Thái hậu có thể sống lâu trăm tuổi không?
Đúng lúc này, Trương ma ma bưng một chiếc bát sứ Thanh hoa bước vào.
Trong bát bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thuốc nồng đượm.
Vu Thu Nguyệt mặt biến sắc, cô ta từ từ đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào bát thuốc trước mặt: “Đây là… đây là cái gì?”
Trương ma ma đặt bát thuốc xuống chiếc bàn trước mặt cô ta, cười đáp: “Là Thái phu nhân sai lão nô bưng tới, di nương hãy uống lúc còn nóng thì tốt hơn!”
Vu Thu Nguyệt nhìn bát thuốc đen sì, sắc mặt mỗi lúc một trắng hơn. Đương nhiên cô ta biết đây là cái gì, uống nó rồi, cho dù Hầu gia ngày ngày tới đây thì cô ta cũng sẽ không bao giờ có thai được! Cảm giác căm hận cứ quấn chặt lấy trái tim cô ta, không sao nén xuống được.
Tại sao ngươi đã cướp đi của ta tất cả, lại còn ép ta uống? Ngươi cậy có Thái hậu chống lưng, nên mới ức h.i.ế.p ta như thế đúng không? Tưởng Nhược Lan ta sẽ liều mạng với ngươi!
“Di nương, ta khuyên di nương nên uống đi, sau nửa năm nữa vẫn còn cơ hội!” Trương ma ma dịu giọng nói.
Nhưng đến khi ấy biết đâu Tưởng Nhược Lan đã mang thai đích trưởng tử thì cô ta còn cần cơ hội đó làm gì?
Vu Thu Nguyệt túm chặt áo, chặt đến nỗi các khớp xương ngón tay trắng bệch, móng tay đ.â.m vào thịt nhưng cô ta lại chẳng cảm thấy đau.
Không thể phản kháng, nếu không, cô ta sẽ mất Thái phu nhân, mất cả Hầu gia!
Cô ta cúi đầu bưng bát lên, uống một hơi cạn ngay trước mặt Trương ma ma, Trương ma ma hài lòng mỉm cười, quay về gặp Thái phu nhân bẩm báo.
Trương ma ma vừa cất bước, Vu Thu Nguyệt đã lập tức quay vào phòng, cúi đầu xuống chiếc chậu gỗ mà móc họng, không lâu sau dạ dày cuồn cuộn, thứ nước thuốc đen ngòm vừa uống vào đã nôn ra gần hết.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng nhợt, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi, cô ta vịn tay vào giá gỗ, hơi thở yếu ớt nhưng hai mắt sáng tới đáng sợ.
Tưởng Nhược Lan, ngươi không thể giẫm đạp ta? Những gì thuộc về ta, ta sẽ lấy lại bằng hết!