Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:15:49
Lượt xem: 2

“Đợt lũ lụt đó dù phiền toái nhưng cũng không làm khó được nhi thần, Thái hậu yên tâm.”

Hai mẹ con trò chuyện mấy câu, Thái hậu bèn lệnh cho người mang bữa sáng lên.

Một đám cung nữ thái giám bưng khay đĩa lướt vào, bày đầy một bàn lớn, đủ các loại đồ ăn sáng khiến Tưởng Nhược Nam nhìn mà hoa mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Riêng cháo thôi cũng có năm loại rồi, bánh bao thì bảy, tám loại, còn đủ các món ăn nhẹ, các loại thịt cùng nước hoa quả…

Thật quá xa xỉ, hai người họ làm sao mà ăn hết được? Tưởng Nhược Nam thầm cảm thán trong lòng.

Thái hậu đứng dậy, Tưởng Nhược Nam vội bước tới đỡ bà. Cảnh Tuyên Đế thấy vậy khóe môi nhếch lên giật giật, cũng biết thể hiện sự ân cần cơ đấy…

Thái hậu và Hoàng đế cùng ngồi xuống, Thái hậu ngồi xong, quay đầu nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, cùng ăn không?”

Tưởng Nhược Nam vội vàng lắc đầu: “Nhược Lan đã ăn sáng rồi ạ.” Ngồi ăn cùng bàn với Hoàng đế làm sao mà tiêu hóa cho nổi!

Một tiểu thái giám dùng kim bạc thử độc trên từng món ăn xong, A Diệp và thị nữ bên cạnh Hoàng đế bắt đầu gắp thức ăn cho hai người.

A Diệp chỉ vào một bát nấu thứ gì đó mà trắng trắng dính dính, bên trên thả vài cánh hoa cúc tươi rói cùng bát cháo với các loại hạt màu sắc, nói với Thái hậu: “Thái hậu, đây là gạo thơm do nước Minh Nguyệt tiến cống, rất nhiều tinh bột, rất ngon, Thái hậu có muốn nếm thử không?”

Thái hậu vừa nghe thấy bèn có hứng, vội bảo được.

Nhưng Tưởng Nhược Nam nghe thấy từ “ngon”, bèn chau mày.

Bên này, A Diệp thấy Thái hậu hứng thú, bèn múc một bát đầy, hy vọng Thái hậu có thể ăn nhiều một chút.

Hoàng đế thấy Thái hậu muốn ăn, trong lòng rất vui, cũng bảo thái giám múc một bát cháo loại đỏ cho mình.

Trong chiếc bát ngọc màu trắng đựng thứ cháo dinh dính màu xanh xanh đỏ đỏ, tỏa ra thứ hương thơm hấp dẫn, Thái hậu đột nhiên thấy ngon miệng, cầm thìa ngọc bên cạnh lên, nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy hương thơm xộc thẳng vào họng, ngọt mà không ngấy, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người. Thái hậu ăn uống ngon lành, Hoàng đế thấy Thái hậu ăn uống vui vẻ, mặt mày cũng tươi tỉnh hơn. Gần đây Thái hậu luôn chán ăn, khiến hắn rất lo lắng.

“Truyền lệnh của ta, sau này trong cung Từ Ninh của Thái hậu sẽ chỉ dùng loại gạo này!” Thấy Thái hậu thích ăn, Hoàng đế bèn mang hết gạo được tiến cống tặng cho người.

Thái hậu thấy Hoàng đế hiếu thuận nên trong lòng rất vui.

Lúc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, loại gạo này Thái hậu không nên dùng thường xuyên!”

Thái hậu sững người, buông chiếc thìa ngọc trên tay xuống, bỗng thấy không còn ngon miệng nữa.

Hoàng đế lập tức chau mày, không vui, nói: “Vì sao?” Hai mẹ con hắn đang vui vẻ dùng bữa, cô ta nói chen vào làm gì! Lẽ nào cô ta cho rằng được Thái hậu sủng ái thì có thể khoa chân múa tay trước mặt hắn sao?

A Diệp thấy lâu lắm rồi Thái hậu mới được vui vẻ ăn được nửa bát cháo, lại vì những lời của Tưởng Nhược Nam mà dừng lại, trong lòng cũng cảm thấy không vui: “Tiểu thư Nhược Lan, khó khăn lắm mới có thứ khiến Thái hậu thích ăn.”

Tưởng Nhược Nam bước đến bên cạnh Thái hậu, cầm bát cháo trước mặt bà đi rồi gọi đổi sang bát khác, múc một ít cháo kiều mạch, đặt trước mặt bà.

“Thái hậu, Hoàng thượng.” Tưởng Nhược Nam nhìn hai người nói: “Ta biết Hoàng thượng có tấm lòng hiếu thảo, muốn Thái hậu thường xuyên được ăn thứ mình thích, nhưng gạo nếp lại quá nhiều tinh bột, thỉnh thoảng ăn một bữa thì không sao, nhưng nếu dùng thường xuyên thì không có lợi cho bệnh của Thái hậu! Đồ ăn thức uống của Thái hậu thiên về thô không thiên về tinh, những loại gạo thô như kiều mạch ăn vào sẽ giảm được lượng đường trong máu, là thứ mà Thái hậu nên ăn!”

Thái hậu bán tín bán nghi, hỏi: “Có chuyện này sao?”

Cảnh Tuyên Đế buông đũa trên tay xuống, nhìn nhìn Tưởng Nhược Nam, cười nhạt một tiếng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói thật hay giả thế, ngươi thì hiểu gì? Làm bộ làm tịch thế chẳng qua chỉ muốn được sủng ái thôi phải không?” Hoàng đế có phải ai cũng đáng ghét như thế không? Tưởng Nhược Nam tức giận ngùn ngụt, nhưng lại không dám phát tác, nàng nhìn Hoàng đế, chậm rãi đáp: “Hoàng thượng, người có thể chứng minh được lời của ta là sai không?”

Cảnh Tuyên Đế nhất thời á khẩu, trong lòng vô cùng căm tức, bèn dùng uy nghiêm của bậc thiên tử, đứng dậy mà chỉ thẳng vào mặt nàng mà hét: “Tưởng Nhược Lan to gan, dám ăn nói hỗn xược với trẫm như thế! Tưởng trẫm không dám trị tội ngươi sao?” Nói thật, hắn đã sớm thấy nàng không thuận mắt rồi.

Cái gì, như vậy mà cũng bị trị tội? Tưởng Nhược Nam rùng mình, thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, lưng toát mồ hôi lạnh. Mẹ nó chứ, nói không lại người ta thì dùng thân phận chèn ép…

“Hoàng đế, đừng dọa Nhược Lan!” Thái hậu lên tiếng.

“Thái hậu, chính vì người luôn nuông chiều, sủng ái cô ta khiến cô ta không còn biết kiêng dè gì hết. Hôm nay trẫm phải cho cô ta biết thế nào là phép tắc!”

A Diệp thấy Hoàng đế nổi giận thật sự cũng có chút hoảng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Tưởng Nhược Lan: “Tiểu thư Nhược Lan, mau quỳ xuống xin Hoàng thượng tha tội đi!”

Tưởng Nhược Nam bất đắc dĩ phải quỳ xuống, nói thật, nàng vẫn chưa có gan để đối đầu với Hoàng đế. Nhưng trong lòng nàng rất không phục, lửa giận bốc lên bùng bùng, nàng thật sự không kiềm chế nổi nữa mới ngẩng phắt đầu, nhìn Cảnh Tuyên Đế, nói: “Hoàng thượng muốn trị thần phụ vì tội gì? Là vì tấm lòng quan tâm tới Thái hậu của thần phụ ư? Lễ nghi của thần phụ sai chỗ nào, xin Hoàng thượng hãy nói rõ, để thần phụ tâm phục khẩu phục!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-71.html.]

Lại dám ăn nói với hắn như thế, rõ ràng là đang khiêu chiến! Cảnh Tuyên Đế cúi xuống nhìn nàng, lông mày nhướn nhướn.

Nhưng nàng sai ở đâu chứ? Thật sự không tìm được chỗ sai của nàng.

Cảnh Tuyên Đế không thể trả lời được những chất vấn kia, tức giận tới mặt biến sắc!

Tưởng Nhược Nam không dám khiến hắn mất mặt tới không thể xuống nước được, vội vàng xuống nước: “Hoàng thượng, thành phần trong gạo nếp phần lớn dễ bị phá hủy, trong đó tinh bột dễ được dạ dày hấp thụ nhất, ảnh hưởng đến bệnh tình của Thái hậu, vì vậy không tốt nếu dùng nhiều hoặc dùng lâu dài. Việc ăn uống của Thái hậu nên là ăn ít và ăn thành nhiều bữa, những thứ thích ăn thì tuyệt đối không được ăn nhiều, những thứ không thích ăn lại phải cố ăn nhiều một chút. Ta biết đây là một quá trình rất khó chịu, cũng biết Hoàng thượng quan tâm tới Thái hậu, vì vậy cho dù mạo phạm thiên tử cũng không thể không lên tiếng! Nếu những lời thần phụ có chỗ nào không phải, mong Hoàng thượng hãy nể tấm lòng chân thành của thần phụ mà đừng trách phạt!”

Nói xong bèn dập đầu trước Hoàng đế.

Hoàng đế nghe lời nàng nói, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, khi nghe đến câu cuối cùng “tấm lòng chân thành” suýt thì phì cười thành tiếng.

“Tưởng Nhược Lan, dùng bốn chữ ‘tấm lòng chân thành’ đó vào ngươi xem ra cũng thật thiệt thòi cho chúng!”

Tưởng Nhược Nam cúi gằm đầu lén bĩu môi, thầm chửi rủa hắn một trận, cái gì mà long với chẳng rồng, rõ ràng là một con côn trùng, một con rệp!

“Được rồi, Tưởng Nhược Lan một lòng nghĩ cho ta, ta thấy con cũng dọa nó đủ rồi đấy!” Thái hậu thấy Hoàng đế thay đổi sắc mặt thì vội vàng dàn hòa.

Hoàng đế nhìn Tưởng Nhược Nam đang quỳ bên dưới, đáp: “Tưởng Nhược Lan, về những lời ngươi nói trẫm sẽ hỏi Lưu viện sử, nếu có nửa lời giả dối, thì mặc kệ tấm lòng của ngươi có chân thành hay không, trẫm cũng sẽ trị tội khi quân của ngươi!”

“Thần phụ không dám!” Tưởng Nhược Nam chỉ hận không thể chồm lên nhổ hai bãi nước bọt vào đôi giày thêu chỉ vàng trước mặt mình.

Thái hậu và Cảnh Tuyên Đế lại ngồi xuống bàn ăn.

Thái hậu nếm một thìa cháo kiều mạch mà Tưởng Nhược Nam vừa múc cho bà, bất giác chau mày: “Khó ăn quá.” Cảm giác thật không được trôi chảy như khi ăn món cháo bằng gạo nếp kia.

Thực ra món cháo kiều mạch mà Ngự thiện phòng nấu cũng đã rất vừa miệng, rất quện rồi, chỉ là Thái hậu xưa nay quen “mặc áo gấm ăn ngọc thực”, lại thích những đồ mềm nhuyễn, vì vậy mới không thích cảm giác lạo nhạo của cháo kiều mạch đem lại.

Bà cố gắng ăn hai miếng, sau đó Thái hậu đặt chiếc thìa ngọc trên tay xuống, giống như đã mất đi cảm giác ngon miệng vậy, Hoàng đế thấy thế, bất giác trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái, như đang thầm trách nàng chẳng làm được việc gì, chỉ biết phá hoại thôi.

Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu có vẻ không muốn ăn nữa, trong lòng bỗng lo cuống lên, cơ thể Thái hậu vừa mới bình phục, cần bổ sung nhiệt lượng và dinh dưỡng, không ăn gì sao mà được? Ngộ nhỡ Thái hậu có chuyện thật, Hoàng đế nhất định sẽ đẩy trách nhiệm cho nàng, lúc ấy chắc không vui rồi!

Nghĩ đến đây, mắt nàng đảo đảo, trong lòng đã có chủ ý.

Nàng đi đến bên Thái hậu, dùng thìa ngọc đảo khẽ cháo kiều mạch trong bát, vừa cười vừa nói với bà: “Thái hậu, người đừng thấy cháo kiều mạch xấu xí mà chê, thực ra tính cách của nó rất kiên cường đấy ạ!”

Thái hậu nghe xong lập tức thấy hứng thú: “Kiều mạch còn có tính cách?” Bên kia, trong mắt Hoàng thượng cũng để lộ những tia sáng hào hứng, nhưng miệng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, “Vớ vẩn!”

Tưởng Nhược Nam phớt lờ hắn, chỉ coi hắn như không tồn tại, tiếp tục cười, nói với Thái hậu: “Thái hậu, người có biết không? Kiều mạch có thể sinh trưởng ở nơi thổ nhưỡng cằn cỗi, không cần phải chăm bón nhiều, trồng muộn nhưng thu hoạch sớm. Kiên cường giống như cỏ dại vậy, nhưng lại có ích lợi hơn cỏ dại rất nhiều, kiều mạch là một trong những loại lương thực được người nông dân yêu thích nhất đấy ạ!”

“Thật không?” Rất hiếm người chịu trò chuyện với Thái hậu về phương diện này, bà nghe vô cùng hào hứng. Ngẩng đầu lên, cười tươi tắn nhìn Tưởng Nhược Nam, như đang chờ đợi nàng nói nhiều hơn nữa.

“Kiều mạch không chỉ có tính cách kiên cường, mà nó còn là một đại phu nữa!” Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu vui vẻ ngồi nghe nên càng hứng thú nói, nàng dần dần quên cả nỗi sợ hãi với Hoàng đế, khoa chân múa tay, hai mắt sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt trong nội điện.

“Trong sách y có viết ‘Tốt cho dạ dày, lợi khí lực, tốt cho tinh thần’, lại còn viết ‘giúp nhuận tràng, lợi khí lực, kỵ phong hàn’! Thân và lá của nó có thể cầm máu, còn ngăn ngừa trúng gió. Hạt thì tốt cho dạ dày, chống ra mồ hôi trộm. Quan trọng nhất là, Thái hậu, nó vô cùng có lợi cho bệnh tiêu khát của người, nếu dùng nó thường xuyên, sẽ giúp người giảm bớt lượng thuốc phải uống.”

“Thần kỳ như vậy sao?” Thái hậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi.

Cảnh Tuyên Đế ngồi bên cạnh đột nhiên nói xen vào: “Tưởng Nhược Lan, ngươi biết những thứ này từ bao giờ?”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dạng đắc ý nói: “Hoàng thượng, trước kia ta thường xuyên chạy ra ngoại thành chơi, mặc dù khiến nhiều người chán ghét, nhưng cũng không phải uổng công vô ích. Ít nhất thì việc đó đã giúp ta gặp được rất nhiều người, hiểu rất nhiều chuyện, giúp ta mở mang tầm mắt, những kiến thức vừa rồi đều do ta được nghe người khác nói cho biết đấy!” Nàng sinh ra và lớn lên trong một xã hội bình đẳng, ít nhất thì bề ngoài là như vậy, nên không có được sự mẫn cảm trong việc phân biệt thân phận sang hèn như những người cổ đại. Lúc để tâm, nàng còn nhắc nhở bản thân phải biết tiết chế, nhưng lúc này khi được người ta hỏi về sở trường của mình, thì sự tự tin và kiêu ngạo vốn chôn giấu bao lâu nay bỗng bộc lộ hết sức tự nhiên.

Lúc này, nàng mặt mày tươi tỉnh, hai má ửng hồng, đôi mắt đen như hắc ngọc sáng lấp lánh, đôi môi đầy đặn lúc khép lúc mở, trên môi nở nụ cười tự tin, khuôn mặt hết sức bình thường của nàng nhờ đó cũng trở nên sinh động và có sức sống hơn, khiến nó có sự hấp dẫn đặc biệt khác hẳn với bất kỳ người phụ nữ nào nơi hậu cung.

Cảnh Tuyên Đế nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nhận ra Tưởng Nhược Lan hình như cũng… không xấu lắm.

Thái hậu dùng thìa đảo đảo cháo kiều mạch trong bát, cười nói: “Mọi người đều nói ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn’, thì ra câu nói ấy còn có thể áp dụng cho lương thực, kiều mạch nhìn thì có vẻ lổn nhổn thô thô, nhưng không ngờ lại có nhiều lợi ích thế. Cũng giống như con người vậy, có những người nhìn thì không xinh đẹp bắt mắt, nhưng lại khiến người khác yêu mến!”

Cảnh Tuyên Đế nghe xong, vô thức liếc Thái hậu một cái, thầm nghĩ, Thái hậu nói vậy là cho hắn nghe sao?

Tưởng Nhược Nam đang cao hứng, quay người lại cười nói với Thái hậu: “Thái hậu, loại kiều mạch này chỉ có hạt là nhìn xấu xí thôi, nhưng hoa của nó thì lại rất đẹp!” Nàng mỉm cười, nhớ lại kiếp trước đã từng đọc một bài thơ, nàng bắt đầu đọc lại bài thơ đó bằng một giọng điệu rất chậm rất nhẹ.

Loading...