Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:13:49
Lượt xem: 2
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Hay là cho Thái hậu dùng một ít nước đường trước, Thái hậu sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều!”
Lưu viện sử nghe những lời này thì nổi giận, lập tức hét lớn: “Ai mà dám nói những lời ngông cuồng như thế, Thái hậu mắc bệnh tiêu khát, phải kiêng đồ ngọt, sao có thể dùng nước đường!”
Tiếng hét giận dữ này của Lưu viện sử khiến tất cả mọi người trong nội điện đều giật thót mình vì sợ. Lưu viện sử không phải là người tùy tiện nổi nóng, huống hồ lại còn trong cung điện của Thái hậu.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Tưởng Nhược Nam, do đó, Lưu viện sử cũng biết những lời hoang đường vừa rồi là do Tưởng Nhược Nam nói.
Lưu viện sử đi về phía Tưởng Nhược Nam, A Diệp thấy sắc mặt của viện sử rất xấu, vội vàng bước đến cạnh nàng, nói rõ với Lưu viện sử về thân phận của Tưởng Nhược Nam cho ông biết.
Lưu viện sử nghe nói đây chính là Hầu phu nhân người đã cứu phu nhân mình, sắc mặt dịu xuống, có điều ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế. Ông cúi người hành lễ với nàng, sau đó nói: “Hầu phu nhân, xin hỏi Hầu phu nhân có phải là đại phu không?”
Tưởng Nhược Nam cười khan một tiếng, đáp: “Không phải.”
Lưu viện sử chau mày, sắc mặt tối hẳn lại: “Hầu phu nhân, nghề y, quý ở sự thận trọng, bởi nó có liên quan tới tính mạng của người bệnh, trong nghề này, quyết không chấp nhận được sự sơ suất và qua loa! Bổn quan cũng nghe nói Hầu phu nhân nghiên cứu về thực liệu, nhưng Hầu phu nhân hoàn toàn không thông y lý, đột hiên đưa ra chủ ý đó, khó trách người khác thấy thật tùy tiện. Nếu không phải bổn quan ở đây, Hầu phu nhân có biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Lúc này Tưởng Nhược Nam cũng thấy hơi hối hận, tại sao không đợi Lưu viện sử đi rồi hẵng cho Thái hậu uống nước đường chứ? Nếu nàng làm thế thì đã không có rắc rối này! Nhưng nàng lại nghĩ, Thái hậu không thể ăn đồ ngọt chuyện này có lẽ ai ai cũng biết, mà nàng lại cho Thái hậu uống nước đường, các cung nữ chắc chắn sẽ không đồng ý, cuối cùng thì vẫn phải đợi Lưu viện sử gật đầu mới được!
Nhưng nàng không có kiến thức về đông y, còn kiến thức về tây y ông ta lại không hiểu, phải làm thế nào mới thuyết phục ông ta đây.
Hơn nữa nếu nàng thể hiện sự hiểu biết của mình, liệu Thái hậu có nghi ngờ hay không, nếu đã biết nhiều như thế, thì trước kia sao nàng không lên tiếng? Liệu trong lòng bà có nảy sinh sự xa cách với nàng không? Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng rối.
Lưu Tử Căng biết tính phụ thân của mình, thấy phụ thân nghiêm túc giáo huấn Tưởng Nhược Nam như thế, lại thấy sắc mặt Tưởng Nhược Nam kém vui, tưởng nàng đang bối rối không biết phải đáp lời thế nào, bèn bước tới, dịu giọng nói với nàng: “Hầu phu nhân, người mắc bệnh tiêu khát không được dùng đồ ngọt, làm vậy chỉ khiến bệnh tình nặng thêm mà thôi, ta cũng biết phu nhân là vì quan tâm tới Thái hậu nên nhất thời lỡ lời, viện sử đại nhân tính tình lại bộc trực thẳng thắn, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong phu nhân lượng thứ!” Nói rồi khẽ cúi người trước Tưởng Nhược Nam.
A Diệp cũng góp lời làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng: “Đúng đúng, Hầu phu nhân chỉ là nhất thời lỡ lời, Lưu viện sử đừng để ý.” Lưu viện sử mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng y thuật lại cao siêu. Thêm tính cách thẳng thắn, ông chỉ coi trọng người bệnh và y thuật, chưa bao giờ tham dự vào những tranh đấu trong cung, sở dĩ Thái hậu có thể chống đỡ được tới ngày hôm nay cũng đều là nhờ vào ông ta cả, nên ông ta luôn nhận được sự kính trọng của mọi người.
Lúc này, Tưởng Nhược Nam chỉ cần tùy ý nói hai câu, sự việc cũng sẽ được cho qua. Nhưng Tưởng Nhược Nam biết, nếu không bổ sung đường cho Thái hậu ngay, chỉ e rằng Thái hậu sẽ lại ngất tiếp, mà nếu ngất nữa, sợ là không dễ dàng tỉnh lại!
Nàng suy nghĩ mãi, sắp xếp câu cú, cuối cùng đành phải nói với Lưu viện sử: “Viện sử đại nhân, bệnh tiêu khát không thể dùng đồ ngọt, nhưng ta từng nghe người ta nói, người mắc bệnh tiêu khát nước tiểu sẽ có vị ngọt, không biết có phải thế không?”
Lưu viện sử chau mày, gật gật đầu: “Đúng thế!”
“Người đó còn nói, nước tiểu của người bị bệnh tiêu khát ngọt, là bởi vì đường huyết trong cơ thể của người bệnh quá cao. Lưu viện sử, điều này có lý chứ?”
Lưu viện sử vẻ mặt chăm chú: “Không sai. Đúng là như thế.” Sau đó lại lẩm bẩm như tự nói với mình, “đường huyết”, từ này dùng rất chính xác…
Tưởng Nhược Nam lại nói: “Người đó nói, bình thường đơn thuốc kê cho người mắc bệnh tiêu khát, không chỉ có tác dụng điều hòa âm dương, phủ tạng, mà còn có công năng kiềm chế lượng đường.”
Lưu viện sử gật đầu liên tục, có điều những kiến thức này phải những người học y lý mới biết, chắc “người đó” mà Hầu phu nhân nhắc đến cũng là người tinh thông y lý, nên biết những kiến thức này cũng không có gì là lạ. Vì vậy sắc mặt Lưu viện sử cũng không có biểu hiện gì đặc biệt. Cho đến khi Tưởng Nhược Nam đột ngột nói một câu:
“Nguyên nhân khiến Thái hậu ngất đi chính là ở đây!”
Lưu viện sử khẽ biến sắc, “Ý của Hầu phu nhân là thuốc mà bổn quan kê cho Thái hậu có vấn đề?” Những đại phu y thuật cao đều có sự tự phụ nhất định, huống hồ lại là Lưu viện sử, người đứng đầu viện thái y của Hoàng cung, vừa nghe có người tỏ ý nghi ngờ mình, lập tức xù lông lên tự vệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-64.html.]
Đám cung nữ đứng bên biết rõ con người Tưởng Nhược Nam, biết nàng chẳng hiểu gì về y thuật, thấy nàng chỉ nghe nói thôi mà đã buông lời hồ nghi y thuật của Lưu viện sử, bất giác thầm trách nàng hồ đồ, gây sự.
Đương nhiên, ngoài mặt họ không dám để lộ sự bất kính của mình!
“Thái hậu, người xem tiểu thư Nhược Lan lại còn tranh luận với Lưu viện sử nữa, chi bằng để nô tỳ lên khuyên giải?” A Diệp nói với Thái hậu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái hậu khẽ lắc đầu, nhìn bóng lưng Tưởng Nhược Nam cười nhẹ nhàng nói: “Để mặc nó đi, có thể khiến ông già Lưu tức tới mức kia, cũng không dễ dàng đâu!”
Tưởng Nhược Nam thấy Lưu viện sử trợn tròn mắt, tức tới mức râu cũng dựng ngược cả lên, biết là ông ta đã hiểu sai ý mình, vội vàng xua tay giải thích: “Không phải, không phải, ta tuyệt đối không có ý đó. Viện sử đại nhân y thuật cao siêu, đây là sự thật mà người người đều biết, sao ta lại có thể nghi ngờ viện sử đại nhân được!” Lòng thầm nguyền rủa, Lưu viện sử này, tính tình quá nóng nảy, con trai ông ta lại ôn hòa hơn ông ta rất nhiều.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhìn về phía Lưu Tử Căng, thấy y cũng đang nhìn mình, nụ cười thấp thoáng trên môi. Khuôn mặt thanh tú điểm thêm nụ cười nhẹ nhàng khiến y trông dịu dàng vô cùng, giống như trăng tháng Ba, sáng mà dịu…
Thấy nàng nhìn tới, nụ cười trên môi Lưu Tử Căng cứng lại, bối rối quay đầu đi.
Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, tính tình mặc dù tốt thật, nhưng cũng rất kỳ lạ…
Bên này, Lưu viện sử nghe Tưởng Nhược Nam nói thế, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, nhưng giọng vẫn rất đanh: “Vậy ý phu nhân là gì?”
“Người đó nói, lượng đường huyết trong cơ thể, nhiều cũng không được mà ít cũng không được, nhiều sẽ gây ra bệnh tiêu khát, ít sẽ khiến tim đập nhanh, người ra mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy. Buồn nôn, buồn ngủ, ngủ vùi, đau đầu, tinh thần không tập trung được… Đấy gọi là bệnh hạ đường huyết, không có lợi cho sức khỏe!”
Lưu viện sử nghe mãi nghe mãi, phẫn nộ trong lòng dần biến mất, đổi sang vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt Lưu Tử Căng vô thức thỉnh thoảng lại liếc về phía Tưởng Nhược Nam, thấy nàng nói với giọng điệu hết sức tự tin, hào hứng, đôi đồng tử đen như hắc ngọc càng sáng như sao mai, khuôn mặt nàng không phải quá xuất sắc nhưng lại có một thứ ánh sáng rất hấp dẫn, luôn luôn vô tình thu hút ánh mắt của người khác.
Trong lòng Lưu Tử Căng lại trào dâng lên một thứ cảm giác kỳ lạ khiến hắn vừa tê vừa chua xót.
“Đường huyết có trong thực phẩm chúng ta ăn hàng ngày. Vừa rồi Diệp cô cô nói, Thái hậu thấy không ngon miệng nên không ăn được gì nhiều, nhưng vẫn phải uống thuốc. Thuốc lại ức chế đường huyết, còn Thái hậu không có được lượng đường huyết bổ sung, dần dần Thái hậu liền mắc thứ bệnh hạ đường huyết mà người đó nói, hơn nữa Diệp cô cô cũng vừa khẳng định với ta rằng, thời gian này tâm trạng Thái hậu hỗn loạn, ra mồ hôi lạnh, có cảm giác buồn nôn, thậm chí buổi sáng thường ngủ sâu, gọi cũng không đáp, đây là triệu chứng hôn mê do đường huyết thấp gây nên. Muốn làm giảm triệu chứng này, một là nhất định phải bổ sung đường kịp thời, hai là phải điều tiết việc dùng thuốc, vì vậy ta mới kiến nghị cho Thái hậu dùng một chút nước đường!”
Nàng nhìn Lưu viện sử đang ngẩn người đứng đó, khẽ nói: “Không biết những kiến giải vừa rồi của người đó có lý không?”
Sắc mặt Lưu viện sử nghiêm trọng, ông ta không trả lời câu hỏi của Tưởng Nhược Nam ngay, mà chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy bước, thỉnh thoảng dừng lại đưa tay ra vuốt râu như đang suy ngẫm điều gì.
Đám cung nữ trong nội điện thấy những lời của Tưởng Nhược Nam lại có thể khiến cho Lưu viện sử trở nên nghiêm trọng như thế, bọn họ bất giác để lộ sự kinh ngạc và kỳ lạ!
“Có lý, có lý.” Đột nhiên Lưu thái y đứng lại, gật đầu, rồi thốt ra mấy từ đó, vẻ mặt hào hứng, giống như vừa nghĩ thông điều gì.
“Không ngờ hiện nay lại có một kỳ sĩ như vậy, đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, học không bao giờ là đủ…” Lưu viện sử vuốt râu không ngừng cảm thán, ông ta quay đầu lại, nhìn Tưởng Nhược Nam, hai mắt sáng rực, hỏi: “Không biết người này hiện đang ở đâu? Hầu phu nhân có thể nói cho tại hạ biết không?”
Tưởng Nhược Nam cười, vừa rồi còn bổn quan, giờ đã thành tại hạ, Lưu viện sử cũng thật đáng yêu. Nàng đã sớm dự liệu Lưu viện sử sẽ hỏi câu này, nên chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Người này đã mất rồi…” Tưởng Nhược Nam lắc đầu thở dài một tiếng.
Vẻ mặt Lưu viện sử lộ rõ vẻ đau đớn và nuối tiếc: “Thật là trời đố kị với kẻ có tài. Trời đố kị với kẻ có tài mà…”
“Vậy ta có thể cho Thái hậu uống nước đường rồi chứ?” Tưởng Nhược Nam hỏi.