Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:10:15
Lượt xem: 2

Thái phu nhân cho người đưa Hồng Hạnh và Ngọc Liên vào.

Bị giam một đêm, tinh thần của hai nha đầu này có chút chán nản, cả hai quỳ dưới đất, đầu cúi gằm.

Hồng Hạnh len lén ngước mắt nhìn trộm Tưởng Nhược Nam một cái, lộ rõ vẻ khẩn cầu. Mặc dù đã nhận lời Phương ma ma nhưng Tưởng Nhược Nam nhìn thấy cô ta lại giận. Nha đầu này không biết nặng nhẹ như thế, gây ra phiền phức lớn cho nàng, lần này nhất định phải khiến cô ta nếm mùi khổ hạnh!

Thái phu nhân nhìn hai kẻ đang quỳ dưới đất, nghiêm giọng hỏi: “Hôm qua có khách ở đó nên ta không hỏi kĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi phải nói cho rõ, từng người nói một, ngươi nói trước!” Bà giơ tay chỉ Ngọc Liên.

Ngọc Liên dập đầu một cái rồi mới bắt đầu nói: “Hôm qua nô tỳ gặp a hoàn Tiểu Thúy của Vương phủ, liền ra góc phía Đông Bắc trò chuyện với cô ta một lát…” Đại khái là, hai người này quen nhau từ trước, sau khi gặp lại liền bắt đầu chuyện phiếm, nhắc lại chuyện trước kia họ từng đi xem kịch, khi nói đến một diễn viên kịch, Ngọc Liên bèn đưa ra nhận xét của mình, rằng hắn có vẻ giả bộ vờ vịt gì gì đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khả năng diễn đạt của Ngọc Liên rất tốt, mỗi tình tiết đều vô cùng rõ ràng, cụ thể, nhằm chứng thực những lời mình nói, giọng điệu và vẻ mặt như thể hiện rằng cô ta vô tội, lại thêm có Tiểu Thúy đứng ra làm chứng vào ngày hôm qua, dường như lẽ phải đang đứng về phía cô ta vậy.

Thái phu nhân thoáng chau mày, ánh mắt bà nhìn Hồng Hạnh càng lúc càng sắc, còn vẻ mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng lạnh lùng.

“Nô tỳ và Tiểu Thúy đang nói thì Hồng Hạnh tỷ tỷ lao đến, cứ thế tát nô tỳ hai cái, giật tóc nô tỳ nữa, còn đẩy nô tỳ ngã xuống đất!” Ngọc Liên nói xong buồn tủi rơi nước mắt.

Hồng Hạnh thấy mọi người xung quanh đều tin lời nói của Ngọc Liên, cuống lên, vội quay về phía Thái phu nhân lớn tiếng kêu: “Thái phu nhân, đừng tin lời cô ta, nô tỳ ngồi cách cô ta không xa, cô ta cố ý, trước đó những gì cô ta nói nô tỳ đều không nghe thấy, chỉ riêng hai câu này thì nô tỳ lại nghe ra…”

Thái phu nhân chỉ vào Hồng Hạnh: “Liễu Nguyệt, tát vào miệng cho ta! Từng người nói một, vậy mà còn dám xen vào! Một nô tỳ không biết lễ nghi phép tắc như thế, cứ đánh thật đau cho ta!”

Liễu Nguyệt vâng dạ bước lên, tới trước mặt Hồng Hạnh, nhằm thẳng vào mặt cô ta mà tát, âm thanh vừa vang vừa đanh, Hồng Hạnh kêu lên thảm thiết.

Ngọc Liên quỳ bên cạnh hai mắt mở to, kinh hoàng vô cùng khi phải chứng kiến cảnh ấy. Nét mặt Cận Yên Nhiên thoáng cau lại vì không nỡ nhìn, Vương thị và Vu Thu Nguyệt thì chỉ cười nhạt ngồi xem. Tưởng Nhược Nam không ngờ Thái phu nhân bình thường nhìn dịu dàng ôn hòa như thế mà cũng có lúc lại độc ác đến vậy, lòng bỗng dưng thấy run sợ.

Sau khi bị tát liền mấy cái, Thái phu nhân mới bảo Liễu Nguyệt dừng tay. Liễu Nguyệt lùi về đứng cạnh Thái phu nhân, Hồng Hạnh mềm nhũn gục dưới đất, hai má vừa đỏ vừa sưng, khóe miệng còn rỉ máu, đau tới mức nước mắt chảy tràn, nhưng lại run sợ trước uy thế của Thái phu nhân, không dám khóc thành tiếng, chỉ thút thít giật cục.

Thái phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta một cái, rồi lại hỏi Ngọc Liên: “Ngươi đã nói xong chưa?”

Ngọc Liên quỳ dưới đất, run rẩy nói: “Nô tỳ… nô tỳ nói hết rồi!”

“Giờ đến lượt ngươi nói!” Thái phu nhân nhìn trùm lên người Hồng Hạnh, lạnh lùng lên tiếng.

Hồng Hạnh vừa khóc, vừa nói: “Thái phu nhân… Nô tỳ bị oan… Là cô ta ám hại nô tỳ… Rõ ràng nô tỳ nghe thấy, cô ta chửi rủa tiểu thư nhà nô tỳ, nô tỳ mới không kìm được mà giơ tay đánh cô ta! Thái phu nhân… xin người hãy tin nô tỳ…” Hồng Hạnh từ nhỏ tới lớn đều mượn uy của Tưởng Nhược Lan mà tác oai tác quái, chỉ có cô ta đánh người chứ chưa từng bị người đánh. Giờ cô ta bị Thái phu nhân cho mấy cái tát khiến gan như nhỏ lại, cộng thêm chẳng học hành nhiều, nên những lời trần thuật không được rõ ràng như Ngọc Liên vốn được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, nói đi nói lại chỉ có vài câu đó, khiến sự biện giải của cô ta không có sức thuyết phục.

Ánh mắt mọi người nhìn cô ta càng lúc càng khinh bỉ, Hồng Hạnh thấy vậy, nỗi sợ hãi trong lòng tăng cao, vì muốn thoát tội nên cô ta bắt đầu làm càn, chỉ thẳng vào Ngọc Liên nói: “Nhất định là chủ tớ bọn họ đã bày mưu tính kế, ám hại nô tỳ, ám hại phu nhân nhà nô tỳ!”

Vương thị ngồi cách cô ta không xa nghe những lời ấy, giơ chân đạp cho Hồng Hạnh một cái, tức giận hét: “Nô tỳ c.h.ế.t giẫm, vì muốn thoát tội mà lời nào cũng dám nói, không sợ bị rút lưỡi ư?”

Hồng Hạnh bị đạp thét lên thê thảm, ngã sấp xuống đất, Tưởng Nhược Nam thấy vậy, cơn giận bốc lên, chỉ thẳng vào Vương thị mà hét: “Đệ muội, mẫu thân bảo Hồng Hạnh nói, đệ muội chen ngang vào làm gì, muội có ý đồ gì hả! Trong mắt muội còn có mẫu thân nữa hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-43.html.]

Hồng Hạnh thấy chủ nhân đứng lên chống lưng cho mình, lập tức đau đớn khóc nức lên!

Vương thị chột dạ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, phân bua: “Thái phu nhân, con không cố ý, con chỉ không thể nghe được nô tỳ này cắn bậy, nên nhất thời tức giận mà thôi! Mong Thái phu nhân trách tội!”

Thái phu nhân nhìn Vương thị chau mày, đáp: “Ở đây đã đủ loạn rồi, con không còn việc gì ở đây nữa, hai người hãy ra ngoài trước đi!” Rồi bà lại nhìn Triệu di thái thái.

Triệu di thái thái vội vàng đứng dậy, cúi đầu cụp mắt đi tới kéo Vương thị ra ngoài. Vương thị đi theo một cách miễn cưỡng, trước lúc đi còn quay lại trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái, nhưng thấy nàng cũng đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt sắc hơn dao. Vương thị thót tim, quay đầu đi luôn.

Ra khỏi Tùng Hương viện, Triệu di thái thái nhìn quanh, sau đó hạ giọng nói với con dâu: “Sau này chuyện của phòng trên, con tham dự ít thôi!”

Vương thị ấm ức đáp: “Con vất vả bao nhiêu mới giới thiệu được biểu muội cho Hầu gia, chẳng phải vì muốn sau này có thể nhờ uy muội muội mà sống tốt hơn một chút ư? Thiệu Đường thi bao lần không đỗ, nếu ngày sau có thể được quản lý nhiều công việc làm ăn của gia đình hơn thì thật tốt. Tiền tài ở trong tay mình, mình không cần phải nhìn sắc mặt người ta nữa! Không ngờ lại bị bà la sát này ngáng chân!” Sau đó lại ghé sát vào người Triệu di thái thái, nói: “Nhưng bây giờ bà la sát kia không được sủng ái, nếu chúng ta có thể giúp muội muội nắm được quyền chủ nhân của cái nhà này, thì ngày sau biểu muội đương nhiên phải nhớ tới chúng ta!” Đoạn lại thở dài, “Đáng tiếc, biểu muội thật quá yếu đuối!”

Triệu di thái thái cười nhạt, đáp: “Nếu thật sự là người yếu đuối, cho dù con có giúp cô ta thế nào cô ta cũng chẳng trèo lên được cái vị trí ấy. Chỉ sợ là người ta ngoài mặt tỏ ra yếu đuối nhưng trong bụng lại đầy d.a.o nhọn, đến khi ấy lại bị người ta lấy ra làm lá chắn, con phải chịu thiệt lại còn ngốc nghếch chẳng biết gì cả!”

Vương thị ngẩn người, đứng khựng lại rồi vội vàng chạy đuổi theo, nói: “Không thế đâu, con gần như chứng kiến biểu muội lớn lên, con bé là người thế nào con rất rõ, nó sẽ không đối xử với con như thế! Nếu không con đã không giới thiệu nó cho Hầu gia!”

Triệu di thái thái lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt lườm cô ta: “Ta cũng hy vọng con không nhìn nhầm người, có điều sau này chuyện của cô ta con quản ít thôi, ta thấy Tưởng Nhược Lan cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu. Con cẩn thận trộm gà không được lại còn mất nắm thóc!”

Vương thị lẩm bẩm càu nhàu, rõ ràng không coi lời mẹ chồng ra gì. Hai người đi về hướng viện tử của mình.

Trong Tùng Hương viện, Tưởng Nhược Nam thấy Vương thị đã đi, thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã bớt được một kẻ đ.â.m bị thóc chọc bị gạo.

Thái phu nhân nghe xong lời của Hồng Hạnh, lòng cũng thoáng lay động, ngước mắt nhìn về phía Vu Thu Nguyệt. Việc thê thất dùng thủ đoạn để tranh giành sủng ái, bà đã từng chứng kiến không ít, lẽ nào Vu Thu Nguyệt…

Cận Thiệu Khang nghe những lời mà Hồng Hạnh nói thì lại nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lạnh như băng, “Đây chính là mục đích của cô sao?”

Tưởng Nhược Nam giận quá hóa buồn cười: “Hầu gia đang nói gì, thiếp nghe không hiểu!”

Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, Tưởng Nhược Nam cũng trừng mắt nhìn lại hắn không hề tỏ ra yếu thế, cho đến khi Cận Thiệu Khang hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Bên này, Vu Thu Nguyệt thoáng thấy ánh mắt nghi ngờ của Thái phu nhân bỗng căng thẳng, vội vàng đi tới quỳ trước mặt bà, khóc lóc nói: “Thái phu nhân, Thu Nguyệt là người thế nào phu nhân rõ nhất, Thu Nguyệt sẽ không làm những việc mờ ám như vậy đâu. Đời này kiếp này, Thu Nguyệt chỉ nguyện được sống cùng Hầu gia, những chuyện khác Thu Nguyệt chẳng hề bận tâm. Nếu Thu Nguyệt thật sự nhắm vào vị trí đó thì ngay từ đầu Thu Nguyệt đã không về làm thiếp của Hầu gia. Thái phu nhân, tấm lòng Thu Nguyệt sáng như nhật nguyệt, Thu Nguyệt có thể bỏ qua tất cả, nhưng lại không thể tha thứ cho việc người khác nhục mạ chân tình của mình dành cho Hầu gia!” Nói xong bèn dập đầu mấy cái trước Thái phu nhân, những tiếng bộp bộp vang lên, thể hiện rõ sự kiên quyết của cô ta.

Cận Yên Nhiên vội vàng đỡ Vu Thu Nguyệt đứng dậy khuyên can, “Thu Nguyệt tỷ tỷ, mọi người biết tỷ có phải mới ngày một ngày hai đâu, sao có thể nghe những lời bậy bạ vì muốn thoát tội của một a hoàn mà không tin tưởng tỷ chứ, tỷ đừng kích động, tấm lòng của tỷ mọi người đều hiểu cả, quyết không để cho người khác đổ oan cho tỷ! Trời ơi, trán tỷ chảy m.á.u rồi này!”

“Yên Nhiên…” Vu Thu Nguyệt khẽ gọi một tiếng rồi khóc ngã vào lòng Cận Yên Nhiên, bộ dạng vô cùng đau lòng tủi nhục.

Tưởng Nhược Nam nhìn cảnh ấy, bất giác trong lòng thấy vô cùng phục Vu Thu Nguyệt, người phụ nữ này có thể diễn kịch tới trình độ đó, cũng coi như cô ta có bản lĩnh!

Có điều qua đấy, nàng cũng hiểu rõ một việc, dù là về danh tiếng, cách thể hiện tâm trạng tính cách, hay về mặt tình cảm với người của Cận gia, nàng ta đều hơn đứt Tưởng Nhược Lan, nếu đem bọn họ ra so sánh, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tin cô ta hơn! Muốn mọi người tin rằng màn kịch này là âm mưu của cô ta, e rằng rất khó!

Loading...