Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-21 21:52:37
Lượt xem: 5
Hai vị ma ma Trương, Lưu quay sang nhìn nhau, Trương ma ma bèn cười, nói với Tưởng Nhược Nam: “Nếu đã vậy, tôi sẽ về bẩm lại với Thái phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam vừa đứng cho bọn a hoàn mặc áo, vừa cười tươi rói với họ đáp: “Hai vị ma ma, không tiễn.”
Phương ma ma gọi một tiểu a hoàn tới tiễn họ.
Sau khi hai vị ma ma đi khỏi, bèn hạ giọng thì thầm với nhau.
Trương ma ma nói: “Tân phu nhân này xem ra là một người hiểu biết, hình như không giống với lời đồn…”
Lưu ma ma lại cười nhạt một tiếng: “Chỉ sợ là do ma ma đã sớm dạy cho thôi! Hiểu biết? Hừ, nếu thật sự hiểu biết thì liệu có xin Hoàng thượng chỉ hôn ngay trước mặt bao nhiêu người như thế không? Hại thiếu gia chúng ta không thể không lấy bà la sát đó về làm chính thê, nếu thật sự là một người hiểu biết, sao lại để a hoàn hầu hạ bên cạnh mình hỗn xược vô kỉ luật như thế? Chủ nào tớ nấy!”
Trương ma ma gật gật đầu: “Nói có lý, Hồng Hạnh kia nếu là người trong Hầu phủ chúng ta, sớm đã bị đánh rồi đuổi đi từ lâu!” Nói xong mắt bỗng sáng quắc lên: “Dám diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, rồi sẽ có ngày, xem tôi xử lý tiểu nha đầu thối ấy thế nào!”
Lúc này Lưu ma ma chau mày, vẻ mặt lo lắng: “Có điều đây là cuộc hôn nhân được Hoàng thượng ban tặng, Hầu gia lại lạnh nhạt với tân phu nhân như thế, không sợ bị Hoàng thượng trách phạt ư?”
Trương ma ma nheo mắt cười, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai khác, lúc này mới ghé sát vào tai Lưu ma ma thì thầm: “Bà không biết đấy thôi, bà la sát này vốn là Hoàng thượng phải ‘nuốt’ cơ đấy, Hoàng thượng đang phiền muộn, nhưng cô ta lại nhắm Hầu gia, tự ý đòi Hoàng thượng chỉ hôn, Hoàng thượng cầu còn không được, vội vàng ném ngay củ khoai nóng trên tay cho Hầu gia. Quan hệ giữa Hoàng thượng và Hầu gia từ trước tới nay vẫn rất tốt, hàng ngày Hầu gia không quản ngại việc gì, bà nói xem trong lòng Hoàng thượng có thấy hổ thẹn không? Nếu không cũng sẽ không đồng ý để Hầu gia nạp tiểu thư nhà họ Vu làm thiếp cùng một ngày, chỉ cần đảm bảo vị trí của tân phu nhân, không khiến Hoàng thượng mất mặt, Hoàng thượng chẳng quản nhiều như thế đâu!”
Lưu ma ma cười, “Nói có lý. Thế gọi là bà la sát tự làm tự chịu, tiểu thư họ Vu sớm đã quen biết Hầu gia từ trước, lại xinh đẹp như tiên, tài hoa tỏa lộ, bà la sát thô tục kia sao có thể sánh được? Cả đời này cô ta đừng mong được đổi đời!”
“Đúng thế!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người vừa nói vừa cười, đi về hướng Tùng Hương viện ở phía Tây.
Trong Thu Đường viện của Tưởng Nhược Nam.
Lúc này dưới sự giúp đỡ của bọn a hoàn, Tưởng Nhược Nam đã mặc xong y phục, áo lụa tay hẹp màu đỏ rực, bên trên thêu hoa mẫu đơn màu hồng phấn, kiều diễm sống động, váy gấm màu vàng, dưới gấu váy thêu hình những dây nho rất phong phú, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng lúc này Tưởng Nhược Nam chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức chiếc váy tinh xảo ấy, nàng nhìn vào gương đồng trước mặt mà ngẩn ngơ.
Trong chiếc gương đồng bóng loáng ấy đang hiện ra khuôn mặt của nàng.
Đôi lông mày vô cùng cá tính, đôi mắt rất đẹp, lòng đen nhiều lòng trắng ít, đồng tử đen láy, mũi không được cao lắm, nhưng cũng may không bị to, môi dày, không nhỏ, nếu là ở thời hiện đại thì đây có thể được coi là một đôi môi gợi cảm, có điều theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của thời cổ đại môi phải chúm chím anh đào thì đôi môi nàng không được thanh tú cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-4.html.]
Ngũ quan ngoài đôi mắt ra, mọi thứ khác đều bình thường, có thể chấp nhận được. Điều khiến nàng khó lòng chấp nhận nhất là làn da, “thể xác” nàng mới nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi có làn da đẹp nhất, nhưng sao da lại vừa thô vừa đen thế này?
Tưởng Nhược Nam ôm mặt, trong đầu nhớ lại làn da trắng như tuyết mỏng manh như sương của mỹ nữ mình nhìn thấy tối qua, giờ thì nàng đã hiểu vì sao Hầu gia lại không chịu động phòng với “thể xác” của nàng.
“Tiểu thư, để Hồng Hạnh trang điểm cho người thật xinh đẹp! Quyết không thể thua con hồ ly kia được!” Hồng Hạnh gỡ tay Tưởng Nhược Nam ra, cầm hộp phấn trên bàn trang điểm lên, chẳng khách khí gì ra sức trát trát bôi bôi lên mặt nàng, trước mắt Tưởng Nhược Nam toàn một màu trắng, mùi phấn thơm nhức mũi, Hồng Hạnh lại cầm son vung vẩy một hồi, sau khi kết thúc, thỏa mãn đứng tránh ra ngoài để nàng tự ngắm mình trong gương.
Hồng Hạnh cười với Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, thế có được không?”
Tưởng Nhược Nam vừa nhìn, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Mẹ ơi! Phấn dày hàng thước, son môi đánh đỏ như đ.í.t khỉ, giống hệt geisha Nhật Bản!
Tưởng Nhược Nam nhìn Hồng Hạnh chẳng chút thiện cảm, không lẽ tiểu nha đầu này muốn nàng mang bộ dạng ấy ra ngoài để dọa người của Hầu phủ?
Cao, cách báo thù này thật sự cao tay!
“Mang một chậu nước đến đây cho ta, ta phải rửa mặt!”
Tự mình làm còn hơn.
“Tiểu thư, phấn không đủ trắng…”
“Tiểu thư, môi chưa đỏ…”
Hồng Hạnh đứng cạnh lẩm bẩm liên tục.
Khóe mắt Tưởng Nhược Nam giật giật, không thể nhịn được nữa: “Hồng Hạnh, đi lấy cho ta ít đồ ăn lại đây.” Phải tìm cách tống cổ cô ta đi thì tai mới được yên tĩnh một lúc.
Hồng Hạnh đi rồi, Phương ma ma ghé sát nàng.
“Tiểu thư, hiện giờ Hầu phủ quyền trong tay lão phu nhân, tiểu thư đừng vô lễ với bà ấy, nếu lão phu nhân nói những lời tiểu thư không muốn nghe, thì cứ nhẫn nhịn một chút, giờ tiểu thư đã là vợ người ta, không còn là tiểu thư của Tướng phủ nữa rồi!” Giọng nói nghe dè dặt thận trọng, như đang khuyên bảo nàng hết nước hết cái.
Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn Phương ma ma, sự quan tâm trên mặt bà hiện lên rất rõ ràng, Tưởng Nhược Nam cảm nhận được rằng đây chính là người thật lòng yêu thương “thể xác” này, nàng bèn nói: “Ma ma yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào.”
Phương ma ma thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui tươi, cười đáp: “Người ta thường nói con gái sau khi lấy chồng tự nhiên sẽ hiểu chuyện hơn, trước kia ta vốn không tin, giờ thì tin rồi. Tiểu thư, chúng ta mới tới đây nên ít nhiều cũng sẽ phải chịu ấm ức, tạm thời cứ nhẫn nhịn đã. Đợi sau này họ nhận ra cái tốt của tiểu thư rồi, tự nhiên sẽ đón nhận tiểu thư thôi.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi không lên tiếng, nhưng lòng thầm nghĩ, thế thì cũng phải xem là ấm ức gì đã, cứ nhẫn nhịn mãi, chỉ khiến họ thêm ngông cuồng, trèo lên đầu lên cổ mình thôi. Xem ra Hồng Hạnh đã nói một câu rất đúng, tính cách của Phương ma ma quả thật là quá mềm yếu.