Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:08:39
Lượt xem: 2
Tất cả mọi người bao gồm cả Cận Thiệu Khang trong đó đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, trong vòng mười ngày mà Tưởng Nhược Nam có thể học thuộc làu mọi quy tắc lễ nghi như vậy, thật không đơn giản!
Cận Yên Nhiên bị nàng bóc mẽ tại chỗ, mặt thoáng ửng đỏ, cúi đầu, ngượng ngùng không biết nói gì.
Lúc này, Thái phu nhân mới cười khẽ, đứng dậy, đi đến bên con gái, kéo tay con nói: “Con bé tinh quái này, giờ thì con đã tâm phục khẩu phục rồi chứ hả?”
“Mẹ!” Cận Yên Nhiên khẽ kêu lên, trốn ra đằng sau lưng Thái phu nhân, nhưng vẫn không kìm được len lén liếc nhìn Tưởng Nhược Nam một cái. Tưởng Nhược Nam phát hiện ra ánh mắt của cô ta, nàng nhìn cô ta chớp chớp mắt, mỉm cười. Cận Yên Nhiên thấy cô ta mặc dù biết rõ nàng đã gây khó dễ cho mình, nhưng lại không tỏ ý trách móc, sự chán ghét cũng giảm bớt đi vài phần.
Thái phu nhân lại nhìn Tưởng Nhược Nam, cất tiếng khen ngợi: “Trước kia ta vốn muốn phái một ma ma sang hầu bên cạnh Nhược Lan, để tiện chỉ bảo cho nó, nhưng giờ xem ra, ta có thể hoàn toàn yên tâm rồi! Nhược Lan có thể làm được tới mức này, cũng đủ thấy con rất chuyên tâm, con chịu nỗ lực vì Hầu phủ, lòng ta rất vui.”
Những lời của bà khiến tất cả mọi người đều chấn động, họ biết, Thái phu nhân không bao giờ dễ dãi trong việc khen ngợi người khác, nhưng hôm nay lại tán thưởng Tưởng Nhược Nam trước mặt mọi người, điều này có nghĩa là gì?
“Ta thấy việc Nhược Lan xuất hiện trong bữa tiệc trà ngày mai là hoàn toàn không có vấn đề gì, Hầu gia thấy thế nào?” Thái phu nhân nhìn Cận Thiệu Khang cười hỏi.
Cận Thiệu Khang đứng dậy, nhìn Tưởng Nhược Nam ngồi cạnh mình một cái, ánh mắt ấm áp hơn bình thường mấy phần, sau đó mới trả lời mẫu thân: “Việc này do mẹ quyết định, nhi tử không có ý kiến.”
Sau khi Cận Thiệu Khang bày tỏ thái độ xong, bèn nói phủ nha còn có việc, nên phải rời đi trước.
Hắn đi rồi, Tưởng Nhược Nam nhìn Vương thị đang ngồi đối diện mình cười mà như không cười. Vương thị cố gắng phớt lờ ánh mắt nàng, nhưng bất lực, ánh mắt nàng lợi hại như chiếc roi của nàng vậy, khiến cô ta cảm thấy bất an.
Tránh không được, Vương thị đành phải đối mặt với nàng, biết rõ còn cố hỏi: “Tẩu tẩu cứ nhìn đệ muội mãi là có ý gì?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Bởi vì ta đang nghĩ, nên bảo đệ muội làm gì mới phải đây!” Thể hiện rõ ràng phong thái của người thắng cuộc, vô cùng đắc ý, khiến Vương thị tức tới mức nghiến răng nghiến lợi nhưng đồng thời cũng không khỏi run sợ trong lòng, không biết nàng sẽ nghĩ ra trò gì, chắc chắn chẳng hề đơn giản rồi!
Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt đều cúi gằm đầu, sắc mặt buồn bực, cũng có suy nghĩ như của Vương thị, nhưng trước kia bọn họ đã nói quá chắc chắn, giờ dù muốn trốn tránh cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa!
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương thị trong lòng rất không cam tâm, nhưng còn cách nào khác sao? Chính vào lúc cô ta đang ảo não, thì Triệu di thái thái ngồi bên đột nhiên giơ tay ra khẽ giật giật vạt áo cô ta, Vương thị quay đầu nhìn, Triệu di thái thái hất hất hàm về phía đối diện.
Vương thị nhìn theo, lập tức hiểu ý của mẹ chồng, cô ta tươi cười nói: “Tẩu tẩu, đệ muội đã nói rồi, từ xưa tới nay muội là người dám đánh cược thì cũng dám chịu thua, không biết tẩu tẩu muốn bọn muội làm gì, mời nói ra đi!” Cô ta cố ý nhấn mạnh ở hai từ “bọn muội”.
Tưởng Nhược Nam đã chú ý tới động tác nhỏ đó giữa Triệu di thái thái và Vương thị. Triệu di thái thái này, từ trước đến nay vẫn lặng lẽ khiến nàng như có cảm giác bà ta không tồn tại, vì vậy nàng cũng rất hiếm khi chú ý đến, nhưng hai hành động trong ngày hôm nay của bà ta đều có tác dụng khá tốt. Người phụ nữ này nhất định không đơn giản như những gì mà bà ta thể hiện.
Có điều nghĩ thì cũng phải, lão Hầu gia mặc dù mất sớm, nhưng có đánh c.h.ế.t Tưởng Nhược Nam cũng không tin ông ta chỉ có hai người phụ nữ, hiện giờ trong Hầu phủ ngoài Thái phu nhân, chỉ còn lại một mình Triệu di thái thái thôi, địa vị không hề thấp kém, chắc chắn phải có lý do của nó.
Bà ta ngấm ngầm xui Vương thị cột chặt mình vào với Cận Yên Nhiên, Tưởng Nhược Nam nàng nể mặt Thái phu nhân, nên sẽ không dám đưa ra yêu cầu quá đáng.
Nàng không dám quá đáng với Cận Yên Nhiên vì sợ Thái phu nhân trong lòng không vui, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Vương thị và Vu Thu Nguyệt!
Tưởng Nhược Nam thoáng cau mày, làm bộ suy nghĩ, “Bảo các muội làm gì đây?” Từ “đây” nàng kéo dài giọng ra, điều đó khiến ba người bọn họ ở trong trạng thái thấp thỏm, không hẹn mà cùng lộ rõ vẻ căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-36.html.]
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng lo lắng đáng thương ấy, bao nhiêu tức giận đều đã được giải tỏa, thật sảng khoái! Sau đó nàng nói: “Nhất thời ta chưa nghĩ ra được gì, thế này đi, tạm gác lại đây đã, sau này nghĩ ra ta sẽ nói với bọn muội, chắc các muội cũng là những người biết giữ lời, tuyệt đối không trốn nợ ta đâu!” Nàng không tin, Vương thị lúc nào cũng dính chặt lấy Cận Yên Nhiên được.
Lúc này Thái phu nhân cũng góp vui: “Ta làm chứng, đến khi ấy gọi ta tới cùng chung vui.”
Vương thị và Vu Thu Nguyệt lòng lo lắng, không biết Tưởng Nhược Nam đang tính toán điều gì.
Còn Cận Yên Nhiên lại như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, gì đi nữa thì cũng qua được ngày hôm nay, chuyện sau này để sau này hẵng tính. Cô ta quay đầu lại, liếc Tưởng Nhược Nam một cái, vẫn thấy nàng đang nhìn mình cười, vẻ mặt hết sức thân thiện, điều này khiến cô ta có cảm giác, Tưởng Nhược Nam dường như có ý tha cho mình.
Có không? Bà la sát ấy đã từng đáng ghét như thế, sao có thể thay đổi trong một thời gian ngắn ngủi? Lẽ nào chị ta lại định giở trò gì ư?
***
Ngày hôm sau, trong tiệc trà của Hầu phủ.
Tiệc trà này mời rất nhiều quý phu nhân gia thế hiển hách, được coi như là một loại hoạt động xã giao chính thức giới thiệu tân phu nhân của Hầu phủ với những quý phu nhân này.
Sáng sớm tinh mơ, Tưởng Nhược Nam đã bắt đầu trang điểm với sự giúp đỡ của đám a hoàn và Phương ma ma.
Y phục là đồ mặc thường ngày, nhưng vì đây là bữa tiệc mang tính chất công khai nên kiểu dáng rất diêm dúa cầu kỳ. Áo lụa mang hoa văn hồ điệp màu hồng tím, áo khoác ngoài màu đỏ thêu hoa, váy dài màu hồng nhạt. Mái tóc đen được vấn gọn gàng, bên trái cài trâm bằng ngọc phỉ thúy hình hoa tường vy, bên phải cài kẹp tóc hình hoa thạch lựu, tai đeo hoa tai bằng vàng khảm đá hồng ngọc, đá hồng ngọc phát sáng nhẹ nhàng, khiến làn da không được trắng lắm của nàng cũng hồng lên, nhìn khỏe mạnh mà yêu kiều.
Phương ma ma nhìn nàng bất giác buông lời tán thưởng: “Phu nhân của chúng ta thật ra rất xinh đẹp. Đôi mắt này giống phu nhân đã qua đời quá.” Nhắc đến mẫu thân của Tưởng Nhược Lan, hai mắt Phương ma ma lại đỏ hoe, “Phu nhân nếu biết tiểu thư có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người như hôm nay, nhất định bà sẽ rất vui!”
Tưởng Nhược Nam kéo tay Phương ma ma, cười đáp: “Phương ma ma, đây rõ ràng là chuyện vui, sao bà lại khóc chứ?”
Hồng Hạnh đứng bên cạnh vừa chỉnh lại y phục cho Tưởng Nhược Nam, vừa cười nói: “Mẹ em là thế, vui cũng khóc mà buồn cũng khóc, khiến em hễ thấy bà rơi nước mắt là sợ không biết bà đang vui hay đang buồn!”
Bọn a hoàn nghe cô ta nói xong đều cười vui vẻ, Phương ma ma quay lại cốc vào đầu Hồng Hạnh một cái, “Đây là ta đang vui, tiểu thư giờ đã hiểu chuyện, ta vui hơn bất kỳ điều gì khác.” Sự nỗ lực của Tưởng Nhược Nam, những kẻ hầu bên cạnh nàng đều rõ hơn ai hết, nghe Phương ma ma nói xong, trong ánh mắt nhìn Tưởng Nhược Nam bất giác để lộ ra vài phần kính phục.
Không biết là nha đầu nào nói: “Nếu như Hầu gia cũng biết đến sự cố gắng của phu nhân thì tốt biết bao!”
Câu nói đó như chạm vào tâm sự của tất cả mọi người, bao lâu rồi Hầu gia không ở Sở Thiên các thì lại sang Cẩm Tú viện, đến cửa của Thu Đường viện cũng chưa từng đi ngang qua, phu nhân có cố gắng thế chứ cố gắng nữa thì ích gì?
Tưởng Nhược Nam thấy mọi người đột nhiên buồn bã ủ rũ cúi đầu, lại thấy Hồng Hạnh chuẩn bị tuôn ra một tràng, vội vàng lên tiếng: “Nhanh tay lên một chút, ta phải đến thỉnh an Thái phu nhân trước đã!”
Trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đem theo bọn a hoàn tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân rất hài lòng về cách trang điểm ăn vận của nàng, vừa thể hiện được khí chất của Hầu phu nhân lại vừa không quá phô trương.
“Không phải căng thẳng, hôm nay chẳng qua chỉ là một bữa tiệc trà bình thường, cho dù có làm sai điều gì cũng không cần lo lắng!” Thái phu nhân cầm tay nàng dịu dàng nói.
“Có mẫu thân ở đây, con không căng thẳng.” Những lời dịu dàng của Thái phu nhân, hành động thân mật của bà khiến trong lòng Tưởng Nhược Nam dấy lên cảm giác ấm áp khó tả. Nàng cúi đầu, khẽ nói: “Khi con còn rất nhỏ, đã có một mơ ước, muốn được cầm tay mẹ cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Không ngờ hôm nay mẫu thân lại giúp con thực hiện mơ ước ấy.”
Đây không phải lời nói dối, đây là mơ ước từ hồi nhỏ của Tưởng Nhược Nam, cũng là nguyện vọng của Tưởng Nhược Lan, cả hai bọn họ đều không có mẹ.