Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 33

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:08:00
Lượt xem: 1

Tưởng Nhược Nam không sợ khổ, chỉ sợ mình chịu khổ không đáng thôi. Suốt cả ngày hôm qua, Tưởng Nhược Nam cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, Thẩm ma ma dạy nàng các tư thế đi đứng ngồi có nghiêm khắc một chút cũng còn hiểu được, nhưng Lưu ma ma dùng cả buổi sáng chỉ dạy nàng hai động tác là dập đầu và khấu đầu thôi.

Nàng không hiểu những lễ tiết của thời cổ đại, có điều chưa từng ăn thịt lợn không có nghĩa là chưa nhìn thấy lợn, chỉ là bữa tiệc trà tiếp đón các quý phu nhân, cần phải dùng đến đại lễ quỳ bái sao? Vốn thời gian để học lễ nghi không nhiều, lại còn phải mất bao nhiêu thời gian cho mấy thứ lễ tiết này, không lẽ bên trong còn có nguyên nhân gì khác? Tưởng Nhược Nam nhớ tới việc bọn Vương thị đánh cược với mình, bất giác lạnh lùng hừ một tiếng.

Định giở trò với ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi thua thảm!

Sau khi hai vị ma ma đến, Tưởng Nhược Nam bèn gọi họ tới trước mặt mình.

Tưởng Nhược Nam ngồi ở vị trí của chủ nhân, trong tay cầm ly trà bằng gốm sơn ngũ sắc, làn khói bốc lên mờ mịt, vẻ mặt nàng lạnh nhạt mà nghiêm túc.

Nàng chậm rãi nhấp môi uống trà, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn hai vị ma ma trước mặt mình, khẽ cười, nói: “Hôm qua, khi ta tới xoa bóp cho Thái phu nhân, trong lúc mẹ con trò chuyện, Thái phu nhân có nói hai vị ma ma đây có thể coi là những ma ma răn dạy lễ nghi tốt nhất của Đại Lương, không chỉ Hầu phủ, mà mọi gia đình quyền quý trong kinh thành đều kính cẩn mời hai vị về để dạy dỗ tiểu thư nhà họ.”

Một chiếc mũ rộng như thế được chụp xuống khiến hai vị ma ma bất giác để lộ sự hớn hở ra mặt, đồng thời cũng ngấm ngầm kinh sợ, quan hệ giữa Thái phu nhân và tân phu nhân xem ra rất hòa hợp. Đặc biệt là Lưu ma ma, bà ta bỗng chột dạ.

Thẩm ma ma đáp: “Thái phu nhân quá khen rồi.”

Tưởng Nhược Nam cười đậy ly trà trong tay lại, Ánh Tuyết đứng bên nhanh nhẹ giơ tay đón lấy.

“Vì vậy ta đang nghĩ, hai vị ma ma có bản lĩnh như thế, nếu ta làm theo lời dạy của hai người thì việc xuất hiện trong bữa tiệc trà bình thường như bữa tiệc trà được tổ chức vào mười ngày sau có lẽ không thành vấn đề, đúng thế không?” Tưởng Nhược Nam nhìn họ tươi cười, nói.

Tranh cãi với họ về việc có nên học đại lễ quỳ bái hay không cũng chẳng ích gì, họ rất giỏi trong chuyên môn của mình, họ sẽ có cả trăm lý lẽ để phản bác nàng, hơn nữa làm vậy còn khiến người ta cho rằng, nàng vì sợ khổ nên mới khiêu khích họ, việc này truyền đến tai Thái phu nhân, Thái phu nhân sẽ tin hai vị ma ma già mà bà đã biết từ lâu, chứ không tin một nàng dâu mới vốn đã có sẵn thành kiến trong lòng như nàng, kết quả không cần nghĩ cũng đã rất rõ.

Nếu đã như vậy, chi bằng ép họ phải đưa ra lời đảm bảo, thì dù nàng có phải chịu khổ một chút cũng đáng!

Hai vị ma ma quay sang nhìn nhau, họ cũng nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của người kia, chẳng phải ai cũng nói tân phu nhân là một bà la sát không hiểu biết hay sao, nhưng qua câu nói vừa rồi họ biết, vị tân phu nhân này không phải người đơn giản, mà còn rất kĩ tính thận trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái phu nhân coi trọng họ như vậy, tân phu nhân cũng rất nghe lời dạy bảo của họ, nếu thật sự khiến nàng ta không thể xuất hiện trong bữa tiệc trà sắp tới, đúng là khó nói, mà cũng không biết phải bẩm báo lại với Thái phu nhân thế nào? Quan trọng hơn cả là, hình như Thái phu nhân rất có cảm tình với tân phu nhân, dù bọn họ có nói tư chất của tân phu nhân chẳng ra sao, học mãi không vào, thì e rằng Thái phu nhân cũng sẽ không tin!

Lưu ma ma còn lo lắng hơn, vị tân phu nhân này đột nhiên lại nói thế, chẳng lẽ đã phát giác ra điều gì rồi ư? Nghĩ tới đây, lưng bà ta bất giác rịn một lớp mồ hôi lạnh, vị trí nữ chủ nhân của Hầu phủ này còn chưa biết sẽ thuộc về ai, thực sự không nên vội nghiêng về phía Vu di nương bên kia.

Thẩm ma ma nghiêm túc mím chặt môi, đáp: “Phu nhân, học lễ nghi nhìn thì đơn giản, thực ra là một quá trình rất gian khổ, nhưng phu nhân chỉ cần làm theo những gì chúng tôi dạy, xuất hiện trong bữa tiệc trà sắp tới chắc chắn không có vấn đề gì!”

Tưởng Nhược Nam hài lòng mỉm cười, rồi lại nhìn sang Lưu ma ma. Lưu ma ma cũng vội nói: “Chính vì câu nói này, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực!”

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, nhún nhún người hành lễ trước hai vị ma ma: “Nếu đã như thế, ta xin cảm tạ hai vị ma ma trước.”

Hai vị ma ma vội vàng né người nói không dám nhìn, nhưng thấy Tưởng Nhược Nam thân là phu nhân mà lại tôn trọng họ như vậy, trong lòng bất giác có thiện cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-33.html.]

Sau cuộc nói chuyện ấy, hai vị ma ma chuyên tâm dạy Tưởng Nhược Nam, nhưng cũng nghiêm khắc hơn, điều khác biệt là, Lưu ma ma chỉ giảng sơ qua về các đại lễ nghi, mà chú trọng vào chỉ bảo nàng những lễ tiết trong giao tiếp hàng ngày. Ví dụ như gặp người thế nào thì phải hành lễ ra sao, rồi phải đáp lễ thế nào, tất cả đều không hề đơn giản.

Sự mệt mỏi mà Tưởng Nhược Nam phải chịu hoàn toàn không giảm so với ngày hôm trước, nhưng nàng không một lời oán hận. Nàng cũng biết, muốn sinh tồn được ở trong thế giới cổ đại, sinh tồn trong Hầu phủ, thì thứ gì nên học nhất định phải học, nên làm nhất định phải làm, nếu không nàng sao có thể bước chân được vào xã hội này, sao có thể khiến mọi người đón nhận mình? Nàng sẽ lại giống như Tưởng Nhược Lan trước kia, bị người đời lãng quên, cuối cùng sẽ có kết cục rất thảm!

Nhưng dù cả ngày phải chịu giày vò mệt mỏi, buổi tối nàng vẫn tới xoa bóp cho Thái phu nhân, nàng kiên trì đến khi thời tiết ấm áp hơn, sức khỏe của Thái phu nhân cũng có chuyển biến mới thôi. Điều này khiến Thái phu nhân trong lòng rất vui, dành cho nàng không ít thiện cảm, những lúc ở bên nàng, không chỉ cười nhiều hơn mà cũng bắt đầu chịu cởi mở trò chuyện.

Trong thời gian này nàng thường xuyên gặp Cận Thiệu Khang mỗi khi hắn đến thỉnh an Thái phu nhân. Cận Thiệu Khang vẫn giữ thái độ lạnh lùng với nàng, nhưng Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quan tâm, chỉ thận trọng giấu kỹ sự chán ghét của mình dành cho hắn vào lòng, tránh để lộ ra trước mặt Thái phu nhân.

Sau khi Cận Thiệu Khang hồi kinh, hắn nhậm chức thị lang bộ hình, được Hoàng thượng coi trọng, phần lớn thời gian trong ngày hắn đều dành cho công việc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tới giờ hắn vẫn chưa có con.

Hôm nay, sau khi từ phủ nha về, như thường lệ hắn vào Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Nhưng khi đi đến đầu đường, giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn lại rẽ vào con đường lát đá xanh bên trái.

Bản thân hắn không để ý, nhưng Ninh An vẫn luôn đi theo bên hắn lại khẽ ngước mắt nhìn về bóng lưng vững chãi phía trước, lòng thầm kinh ngạc.

Con đường này dẫn đến Thu Đường viện, bình thường Hầu gia tuyệt đối sẽ không bước vào con đường này…

Thực ra, nếu Ninh An đi vòng lên phía trước sẽ phát hiện ra thần sắc trên mặt Cận Thiệu Khang lúc này đầy hoang mang nghi hoặc. Hắn nhìn cảnh tượng xung quanh, lòng nghĩ, sao mình lại đi đến đây nhỉ? Thấy Thu Đường viện càng lúc càng gần ngay trước mắt, đột nhiên nhớ ra hai hôm nay mỗi khi hắn gặp nàng ở chỗ mẫu thân, đều thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Học lễ nghi mệt đến thế sao? Hay là, nàng đang cố tình giả vờ thể hiện như vậy để lấy lòng mẫu thân hắn?

Cận Thiệu Khang đi đến trước cửa Thu Đường viện, đứng sau hòn giả sơn cao ngang tầm mình, ngay sau đó lại cảm thấy hành động của bản thân thật nực cười, rõ ràng đây là nhà hắn, sao hắn phải lén lút thế này?

Nhưng hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, len lén nhìn vào trong Thu Đường viện.

Hoàng hôn đầu hạ mang vẻ đẹp của sự tĩnh lặng nhẹ nhàng, khắp mặt đất đều được phủ một màu cam dìu dịu, ánh sáng hài hòa khiến trái tim con người ta cũng trở nên mềm mại hơn.

Cận Thiệu Khang che giấu hành tung của mình đằng sau hòn giả sơn, nhìn vào trong cửa viện tử. Trong sân, Tưởng Nhược Nam một tay giữ chồng sách trên đầu, một tay đung đưa cứng nhắc, đi lại rất không tự nhiên. Hai mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên chồng sách trên đầu, thỉnh thoảng lại nhìn đường phía trước, thỉnh thoảng lại liếc xuống chân mình, đôi mắt đen như hắc thạch chuyển động không ngừng phối hợp cùng tư thế cứng như tượng gỗ của cơ thể, thực sự nhìn rất hài hước.

Những người con gái bên cạnh hắn đều rất đoan trang giỏi lễ nghĩa, hắn chưa từng thấy cảnh nực cười thế này bao giờ, nên buột miệng phì cười thành tiếng, nhưng ngay lập tức hắn nín bặt, sợ bị người trong sân nghe thấy.

Ninh An đứng cạnh nhìn vẻ mặt hết sức phong phú của chủ nhân, băn khoăn ngửa cổ lên nhìn trời, là do thời tiết thất thường nên chủ nhân hắn cũng trở nên khác thường ư?

Ánh mắt của Cận Thiệu Khang vẫn chăm chú theo dõi từng bước đi của Tưởng Nhược Nam, thấy nàng đi từng bước từng bước về phía trước, mặc dù tư thế vô cùng cứng nhắc khó coi, nhưng bộ dạng nàng thật sự nghiêm túc, môi mím nhẹ, thể hiện sự quật cường của mình. Hai má nàng ửng hồng, khiến hắn cảm nhận được khí sắc khỏe mạnh của làn da, những giọt mồ hôi rịn trên trán trở nên lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời, những lọn tóc mai rủ xuống má và dính bết vào cổ, khiến nàng trông thật yêu kiều và đầy mê hoặc.

Nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt Cận Thiệu Khang bỗng dịu dàng hơn, đột nhiên hắn cảm thấy, người con gái này có một vẻ đẹp riêng, không giống nét dịu dàng mê mị của Vu Thu Nguyệt, mà là một vẻ đẹp đầy sức sống.

Không biết từ đâu vang lên giọng nói.

“Phu nhân, nghỉ một lát đi, từ sau khi hai vị ma ma đi, người chưa nghỉ chút nào cả.”

Loading...