Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:07:07
Lượt xem: 1
Chẳng được mấy lúc, Tưởng Nhược Nam liền cảm thấy hai tay mình mềm nhũn, không chịu sự khống chế của nàng mà khẽ run run, nàng phải dùng sức nhiều hơn. Tưởng Nhược Nam không lên tiếng, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững hai tay.
Thái phu nhân đương nhiên cảm nhận được sự khác thường của nàng, bà nằm sấp trên giường, khẽ hỏi: “Nhược Lan, hôm nay học hành vất vả lắm phải không?”
Tưởng Nhược Nam nghĩ, mọi chi tiết về việc học của nàng, đương nhiên sẽ không qua được mắt của Thái phu nhân, nếu nàng đã đồng ý để các ma ma tới dạy dỗ mình mà còn kêu khổ, thì không những không có hiệu quả, ngược lại còn khiến bà phản cảm.
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam làm bộ thản nhiên đáp: “Đúng là có vất vả, nhưng con biết, muốn học tốt mọi lễ nghĩa, không cố gắng thì không được. Mẫu thân đã nghĩ cho con như vậy, con không thể phụ sự kỳ vọng của người.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái phu nhân thoáng sững lại, đây thật không giống những lời được nói ra từ miệng của Tưởng Nhược Lan. Có điều, mấy ngày gần đây, những bất ngờ mà Nhược Lan mang đến cho bà thật rất nhiều. Thái phu nhân ngẫm nghĩ, con người ta không thể thay đổi trong một thời gian ngắn như thế được, trừ phi là có nguyên nhân gì đấy, bà đã hiểu, chắc chắn nguyên nhân này có liên quan tới con trai mình. Nhược Lan hao tâm tổn trí như vậy, đương nhiên là muốn được con bà yêu thương.
Thái phu nhân mỉm cười, con trai bà là người ưu tú nhất, đương nhiên xứng đáng để phụ nữ phải lao tâm khổ tứ vì hắn.
“Nhược Lan, con thích Thiệu Khang ở điểm gì?” Thái phu nhân đột nhiên hỏi.
Thích tên khốn đấy ư? Tưởng Nhược Nam len lén bĩu môi, rồi lại trợn mắt, nhưng trước mặt mẹ đẻ của người ta đâu có thể nói như thế được. Nếu như để bà biết nàng chán ghét con trai của bà như thế nào, e rằng từ nay về sau, bà sẽ không bao giờ nhìn nàng bằng con mắt thiện cảm nữa.
Tưởng Nhược Nam lục tìm trong ký ức, tìm lại tình cảm của Tưởng Nhược Lan dành cho Cận Thiệu Khang, sau đó chầm chậm đáp: “Lần đầu tiên con nhìn thấy Hầu gia…”
Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang đi từ ngoài viện vào, đang định nhấc chân qua cửa bước vào phòng, đột nhiên nghe thấy Tưởng Nhược Nam nhắc tới tên mình, vô thức, hắn rụt chân lại, lui ra ngoài cửa một chút.
Trong phòng, Tưởng Nhược Nam không biết Cận Thiệu Khang đã đến, vẫn tiếp tục nói: “Khi ấy con rất không hiểu chuyện, cãi nhau với người ta trên phố. Người đó cậy mình là đàn ông, định đánh con, đúng lúc ấy, Hầu gia đã xuất hiện…” Trong ký ức, Nhược Lan vừa nhìn thấy Cận Thiệu Khang là đã trúng tiếng sét ái tình, khó trách cô ta, trong câu chuyện của thiếu nữ lần đầu tiên yêu bao giờ cũng có tình tiết như anh hùng cứu mỹ nhân, huống hồ người anh hùng cứu mình ấy không những gia thế hiển hách, mà còn tuấn tú nhường này.
Tưởng Nhược Nam nhớ lại quãng ký ức đó, dần dần, tâm trạng của Tưởng Nhược Lan, cảm giác rung động ngọt ngào, kỳ diệu khi ấy của Tưởng Nhược Lan cũng vô thức truyền khắp người nàng.
Cảm giác ấy giống như khi mình xem một bộ phim, vui buồn cảm động theo cảm xúc của nhân vật nữ chính.
Lúc này, trái tim Tưởng Nhược Nam cũng trở nên mềm yếu dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-31.html.]
“Mẫu thân, con chưa từng gặp một người đàn ông nào như thế, một người đàn ông anh tuấn, hiên ngang, lại vô cùng chính nghĩa. Đúng vào giờ khắc ấy, con đột nhiên cảm thấy cả thế giới này như sáng bừng lên, lòng con có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, cảm giác rất an toàn, rất thiết thực, từ sau khi cha con mất, đã lâu rồi chưa ai mang lại cho con cảm giác ấy…”
Cận Thiệu Khang đứng ngoài cửa ngẩn ngơ nghe, giọng của Tưởng Nhược Nam không hay lắm, không giống Vu Thu Nguyệt nhè nhẹ dịu dàng, ngọt ngào mềm mại, hắn nghe mà toàn thân mềm nhũn. Nhưng lúc này, giọng Tưởng Nhược Nam khe khẽ, nhẹ như thoảng, lại thì thầm có vẻ bí mật, giống một bàn tay vô hình, gảy nhẹ dây đàn trong trái tim hắn một cái.
Cận Thiệu Khang quay đầu, từ ô cửa sổ nhìn vào trong phòng.
Cả căn phòng đều được tắm trong ánh đèn màu vàng mờ ảo thần bí, tất cả đều m.ô.n.g lung, dường như được che bởi một tấm vải trong suốt.
Khuôn mặt nàng lúc này mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ, nhưng hắn có thể thấy đôi mắt đang cụp xuống của nàng, đôi lông mi dài khẽ rung rung cùng nụ cười dịu dàng trên khuôn miệng.
Trong lúc nói chuyện, nàng vẫn không hề dừng động tác trên tay, cơ thể cũng lắc lư theo từng động tác ấy. Đột nhiên một lọn tóc dài bướng bỉnh trượt rơi xuống, thỉnh thoảng lại đu đưa trước mặt nàng, dường như nàng rất khó chịu, giơ tay vén lọn tóc ấy ra sau tai, để lộ chiếc tai nhỏ nhắn màu hồng phớt. Sau đó tay nàng lại đưa lên quyệt qua trán, lau đi những giọt mồ hôi rịn trên ấy, rồi tự đ.ấ.m lưng cho mình, lông mày cau chặt, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Nàng mệt rồi…
Đột nhiên Cận Thiệu Khang cảm nhận được điều đó.
Nhưng ngay giây sau, tay nàng lại quay về xoa bóp cho Thái phu nhân, tiếp tục động tác vừa rồi, thì thầm nói: “Vào giây phút ấy, con đã biết, đời này, mình quyết phải lấy bằng được người đàn ông ấy…”
Đời này, mình quyết phải lấy bằng được người đàn ông ấy…
Trái tim Cận Thiệu Khang đột nhiên nhảy thịch lên một cái.
Bên ngoài trời rất tối, xung quanh vắng lặng không tiếng động, tĩnh mịch tới mức hắn như nghe được cả tiếng tim mình đang đập.
“Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch” những tiết tấu mất đi vẻ trầm ổn mà có quy luật thường ngày.
Hắn đứng đó ngẩn ngơ hồi lâu, đột nhiên một cơn gió thổi tới, khiến hắn bất giác rùng mình, đồng thời cũng bừng tỉnh lại.
Hắn làm sao thế này? Ngẩn người chỉ vì vài câu nói của bà la sát ấy ư? Cho dù nàng ta có nói hay đến đâu cũng không thể thay đổi được một sự thật, nàng ta đã từng đem hắn ra làm trò đua, từng chà đạp sự tôn nghiêm của hắn dưới đế giày của nàng, làm sao hắn có thể rung động trước một người con gái đến “Nữ luận ngữ” cũng không biết là gì được? Chỉ có một cô gái dịu dàng, đoan trang như Vu Thu Nguyệt mới thích hợp với hắn, thích hợp với Hầu phủ, thích hợp làm mẫu thân của con hắn!