Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:48:40
Lượt xem: 0
Lưu Tử Căng thấy chỉ có vài vị đại phu, bèn hỏi Bạch đại nhân, “Bạch đại nhân, bổn quan đã dặn ngài tìm thêm vài đại phu nữa, sao chỉ có mấy người thế này? Những người bị bệnh ở đó rất nhiều, quan y không đủ, cần địa phương phối hợp.”
Bạch đại nhân vẻ mặt bối rối, “Hạ quan cũng chẳng còn cách nào, những đại phu đó không ốm thì cũng đã đi vắng, hạ quan không thể cho người đi bắt họ về.”
Lúc này một ông lão chừng trên sáu mươi tuổi ngồi bên trái Tưởng Nhược Nam, lớn tiếng nói: “Những kẻ tham sống sợ chết, rõ ràng là sỉ nhục đối với những người làm nghề y chúng ta.”
Bạch đại nhân vội vàng giới thiệu: “Đây là Giang đại phu của bổn thành.”
Một ông lão mặt đầy đồi mồi khác run rẩy lên tiếng, “Tham sống sợ c.h.ế.t là chuyện thường tình thôi, dịch đậu mùa chứ có phải ho hắng sốt sắng bình thường đâu? Mọi người yêu quý tính mạng của chính mình âu cũng có thể hiểu được. Lão hủ nếu không phải là người một chân đã bước vào quan tài, thì cũng không dám đến đó.”
“Đây là Lí đại phu ở huyện bên cạnh.” Bạch đại nhân tiếp tục giới thiệu.
Hai người còn lại cũng đều vuốt bộ râu bạc gật đầu, Bạch đại nhân lại giới thiệu từng người một. Sau đó mới giới thiệu tới Tưởng Nhược Nam và Lưu Tử Căng cho họ.
Vị Giang đại phu kia nghe thấy đại danh “Kiều phu nhân” thì ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ không vui. Bệnh tình của Vương lão gia trước kia đều do ông ta chữa trị, ba năm rồi không khởi sắc, nhưng Tưởng Nhược Nam chỉ cần một tháng đã khiến Vương lão gia khôi phục sức khỏe, điều này đối với Giang đại phu mà nói, trở thành việc vô cùng mất mặt. Nay gặp “Kiều phu nhân”, thấy chỉ là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi đầu, trong lòng bỗng thấy coi thường, lại càng cho rằng Tưởng Nhược Nam chữa được bệnh cho Vương lão gia là bởi vì ông ta đã chữa trị ròng rã suốt ba năm, đại khái sắp khống chế được bệnh tình của Vương lão gia rồi. Dù không có nàng, thì chỉ cần thêm một tháng nữa, ông ta cũng có thể chữa khỏi cho Vương lão gia. Chẳng qua nàng đã gặp may, chiếm được công của ông ta mà thôi.
Giang đại phu liếc nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, “Phụ nữ không ở nhà thêu thùa may vá trông con, chạy đến đây làm gì?” Mấy vị đại phu kia mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt họ nhìn Tưởng Nhược Nam cũng chẳng thân thiện gì.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được sự cố ý trong giọng nói của Giang đại phu, chỉ điềm đạm đáp: “Ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là chức trách bổn phận. Mặc dù ta là phụ nữ, nhưng dường như còn ý thức được bổn phận của người làm nghề y hơn nhiều người đàn ông khác.”
Giang đại phu chẳng biết đối đáp thế nào, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi.
Phía bên kia, Lưu thái y đang nói với Bạch đại nhân về việc thử chủng đậu bò. Lưu Tử Căng mặc dù phẩm cấp cao hơn Bạch đại nhân, nhưng ở đây là phạm vi quản lý của Bạch đại nhân, vì vậy mọi vài việc vẫn cần ông ta phối hợp.
Bạch đại nhân chau mày, hỏi: “Phương pháp này có hiệu quả, có an toàn không?”
Lưu Tử Căng đáp: “Chúng ta hãy thử trước lên một vài người xem đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-301.html.]
Bạch đại nhân vừa nghe đã biết lại phải mất thêm nhiều thời gian nhân lực. Nhanh chóng khống chế dịch bệnh, giảm thiểu số người tử vong, giảm thiểu tổn thất mới là trách nhiệm chính và được nhìn thấy rõ ràng nhất của ông ta. Phương pháp mà Lưu Tử Căng nói nghe thì rất hay, nhưng cho dù có thành công đến đâu thì cũng không ai biết đến ông ta, nên ông ta lập tức lắc đầu, đáp: “Nay việc quan trọng nhất là khống chế tình hình dịch bệnh ở khu vực nhiễm bệnh, chi bằng Lưu thái y hãy đưa mọi người tới khu dịch bệnh trước, hạ quan sẽ cố gắng hết sức tìm thêm vài đại phu nữa đến.”
Những đại phu khác đều gật đầu đồng ý, chuyện chủng đậu này, đâu dễ dàng như thế. Chỉ có điều vì người nói là Lưu thái y, họ nể mặt y mới không lên tiếng phản đối.
Lưu Tử Căng nhất thời không biết phải nói thế nào để thuyết phục Bạch đại nhân, bởi vì đối với việc chủng đậu, hắn cũng không có gì đảm bảo. Đúng lúc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng, “Bạch đại nhân nói vậy là sai rồi. Từ xưa tới nay phòng bệnh hơn chữa bệnh. Khu dịch bệnh này ngay gần Khải Châu, lẽ nào Bạch đại nhân không sợ dịch bênh lan tới Khải Châu sao? Khải Châu dân cư tập trung đông đúc, ngộ nhỡ bệnh đậu mùa lan tới đây, chẳng đến vài ngày, Khải Châu sẽ trở thành thành phố chết, khiến ai ai nghe nhắc tới tên cũng sợ. Công lao đại nhân vất vả mấy năm nay sẽ đổ sông đổ biển.”
Bạch đại nhân mặt thoáng biến sắc, “Khu dich bệnh đã bị cách ly, sao có thể lan tới Khải Châu, phu nhân đừng doạ ta.”
Tưởng Nhược Nam cười nhạt, cao giọng: “Thế sự khôn lường. Bạch đại nhân nghe ta nói lời vậy mà vẫn coi thường. Chắc Bạch đại nhân hiểu đạo lý trong an có nguy chứ?”
Lưu Tử Căng cũng nói, “Kiều phu nhân nói có lý. Bạch đại nhân, lúc này mà ngài còn không hạ quyết tâm, một khi dịch bệnh lây lan tới đây, khi ấy ngài có hối hận thì cũng muộn rồi. Phương pháp chủng đậu này là do Kiều phu nhân đề nghị, chuyện này giao cho Kiều phu nhân thực hiện là hợp lý. Còn về khu dịch bệnh, ta sẽ cùng các đại phu khác tới đó trước.” Như thế, cũng có thể để Nhược Lan được an toàn hơn một chút.
Giang đại phu chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nhược Nam, trừng mắt tròn miệng quát: “Phu nhân vô tri kia, chủng đậu có phải trò trẻ con đâu? Ta hỏi ngươi, ngươi cho mấy người thử phương pháp chủng đậu này, ngươi có dám đảm bảo cả mười phần tính mạng của họ? Nếu đúng là đã có người thử thành công phương pháp này thì những người đó tên là gì, nhà ở đâu, ngươi hãy liệt kê rõ ràng từng người cho ta. Đừng tưởng có thể tuỳ tiện nói vài lời là lừa được bọn ta.”
Tất cả mọi người lập tức nhìn Tưởng Nhược Nam, đợi nàng trả lời.
Tưởng Nhược Nam thầm cười khổ, có mấy chục tỷ người từng thử qua vắc xin ngừa bệnh này rồi, nhưng nàng làm sao có thể nói cho họ biết?
Nàng cũng thật thà thừa nhận: “Ta chưa từng chủng đậu bò cho bất kì người nào, nhưng ta có thể lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo chuyện này.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang đại phu lập tức phá lên cười ha hả, hai vị đại phu kia thì lần lượt lắc đầu, vẻ mặt Bạch đại nhân thoáng nghi ngờ, còn Lưu Tử Căng thì lại có vẻ cuống.
“Thật là một phu nhân ngông cuồng.” Giang đại phu tức tới đỏ cả mặt, chỉ vào Tưởng Nhược Nam mà quát, “Người làm nghề y rất coi trọng hai chữ ‘thận trọng’. Ngươi không hề chắc chắn mà lại dám mở miệng nói ra những lời ngông cuồng như thế, coi mạng người như cỏ rác. Ngươi phải biết, ngộ nhỡ xảy ra sơ suất gì, thì đối với Khải Châu mà nói sẽ là một đại thảm hoạ. Cho dù lấy mạng ngươi, thì cũng có ích gì? Ngươi tuổi còn nhỏ, lại cậy mình có chút y thuật, trong lúc gặp vận chữa được cho vài người, tưởng mình là thần y thật chắc? Kiểu người trong mắt không có ai, ngông cuồng vọng tưởng như ngươi, căn băn không xứng với nghề y.”
Mắng Tưởng Nhược Nam xong, vẫn không hả giận, lại quay sang Lưu thái y, tức giận nói tiếp: “Đại nhân, tại sao ngài lại tin tưởng vào người phụ nữ này như thế? Người này trẻ tuổi lại không hiểu biết, đại nhân biết rõ tính quan trọng của sự việc, tại sao còn để mặc cô ta tự ý sắp xếp? Hôm nay nếu không phải có bọn ta ở đây thì không chừng cô ta đã hại cả trăm nghìn tính mạng bách tính Khải Châu rồi.”
Giang đại phu mặc dù đã sáu mươi tuổi, nhưng vẫn rất hừng hực khí thế, tức tối nói một hồi xong, không đỏ mặt mà cũng không thở dốc, chỉ là chòm râu dưới cằm rung rung bay bay theo giọng điệu khi ông ta nói mà thôi, nhìn vô cùng tức cười. Tưởng Nhược Nam biết kúc này mình phải nghiêm túc, nhưng nhìn bộ râu của ông ta rung rung theo một quy luật nhất định, mất lần suýt thì nàng không nhịn được mà phá lên cười tại trận.
Tuy lời Giang đại phu nói rất không khách khí, nhưng những lời này không phải không có lý, hơn nữa người này vừa nhìn đã biết là người thẳng tính, lại không màng tới nguy hiểm của bản thân mà tới đây, nên Tưởng Nhược Nam hoàn toàn không thấy giận ông ta.