Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 298

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:47:45
Lượt xem: 1

Ra khỏi Vương phủ, Tử San nhìn Kiều phu nhân một cái, “Phu nhân, đôi lúc Tử San cũng thật tò mò, cha của hai đứa trẻ phải là người thế nào mới có thể lọt được vào mắt người.”

Kiều phu nhân quay đầu lại nhìn nàng ta cười, “Người đã không còn nữa, có gì mà tò mò.”

Khánh Nhi ngồi bên giật giật gấu áo Kiều phu nhân, “Mẹ, chúng ta có phải sắp đi khỏi đây không?”

Kiều phu nhân ngồi xổm xuống trước mặt Khánh Nhi: “Đúng, ở đây chỗ nào cần đi thì cũng đi rồi, cần chơi cũng thì cũng chơi rồi, chúng ta tới nơi khác.” Nói xong kéo tay Bác Nhi, “Đi thôi, chúng ta tới quán trọ thu dọn đồ đạc.”

Cùng các con về tới quán trọ, vừa xuống xe, tiểu nhị của quán trọ đã ra đón, “Kiều phu nhân, người đã về, có người đợi phu nhân từ rất lâu rồi.”

Tử San vừa cười vừa đáp: “Có phải lại có người tới mời chữa bệnh?”

Từ sau khi việc Kiều phu nhân chữa được bệnh nan y cho Vương lão gia được truyền đi, ngày nào cũng có người tới quán trọ mời phu nhân tới chữa bệnh. Còn Kiều phu nhân, bất luận người đến là ai, có thân phận, không có thân phận, có tiền hay không có tiền, thường sẽ không từ chối. Đương nhiên, nếu chỉ là bệnh vặt bình thường mà đối phương không phải người nghèo tới mức không có cắc bạc giắt lưng, thì Kiều phu nhân cũng khéo léo từ chối để người ta đi tìm đại phu khác. Nếu không, chẳng phải sẽ bận tối mắt từ sáng đến đêm ư?

Khánh Nhi vừa nghe đã bĩu môi, lầm bầm, “Mẹ lại phải đi khám bệnh cho người ta, bọn con không thể tới chỗ khác chơi rồi.”

Kiều phu nhân nghe thấy, cúi đầu trầm giọng nói: “Không thể nói như thế, sau này chúng ta có nhiều thời gian, nhưng chữa bệnh thì không thể chậm trễ. Khánh Nhi, chơi quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”

Khánh Nhi cúi đầu, “Mẹ, con biết rồi.”

Bác Nhi thấy đệ đệ không vui, bèn cầm tay an ủi: “Đệ đừng buồn, ta sẽ mang con ngựa gỗ mà lần trước được tặng ra cho đệ chơi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khánh Nhi mắt sáng lên, “Thật không?” Ca ca giữ con ngựa gỗ ấy như bảo bối, chỉ cần đệ đệ động vào là đã không vui rồi.

Bác Nhi rất có phong độ của người làm anh, gật đầu thật mạnh, “Ta là ca ca, ta sẽ không gạt đệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-298.html.]

Khánh Nhi lại cười hi hi.

Kiều phu nhân nhìn hai đứa trẻ, trong lòng bỗng thấy mềm lại, nàng ngồi xuống, nhìn chúng khẽ nói: “Như thế này nhé, nếu bệnh nhân bị bệnh không quá nghiêm trọng, thì mẹ sẽ không nhận, mẹ chơi cùng các con, được không? Nhưng nếu người bệnh bị ốm nặng…”

Khánh Nhi cười tiếp lời nàng, “Thì mẹ sẽ đi chữa bệnh, Khánh Nhi không buồn.”

Kiều phu nhân cười, thơm vào má khánh Nhi một cái, “Ngoan quá!”

Quay đầu thấy Bác Nhi rõ ràng là rất muốn được mẹ thơm, nhưng lại vờ như bất cần, Kiều phu nhân cười cười, thơm một cái thật kêu lên má Bác Nhi, Bác Nhi cúi đầu, rõ ràng rất vui. Nhưng lại đưa tay lên quệt chỗ vừa bị mẹ thơm, “Con đã lớn rồi…”

Kiều phu nhân cười cốc vào trán con trai, “Là tiểu người lớn.”

Cứ cứng nhắc như thế, rốt cuộc là giống ai?

Tiểu nhị đứng bên nhìn nãy giờ lúc này mới nói: “Kiều phu nhân, không phải mời tới chữa bệnh, mà có hai vị quan gia tìm người.”

Tử San tò mò: “Quan gia?”

Kiều phu nhân cũng thấy lạ bèn đứng dậy.

“Đúng thế, một người là huyện thái gia, người còn lại hình như là một vị quan còn to hơn huyện thái gia. Khi huyện thái gia nói chuyện với người ấy rất cung kính. Giờ đang ngồi trong phòng bao ở lầu hai chờ phu nhân.”

Kiều phu nhân chau mày, là ai tìm nàng, lẽ nào?

Không thể, nàng đã mai danh ẩn tích, ba năm nay, nàng chưa ở bất kì nơi nào quá ba tháng, chắc không thể là hắn…

Kiều phu nhân quay người nói với Tử San, “Muội hãy đưa bọn trẻ về phòng trước, ta đi xem sao.”

Loading...