Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 296

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:46:41
Lượt xem: 6

Năm năm sau. Tại Khải Châu, một thành phố nhỏ ở phía Nam Lương Triều.

Tháng ba cảnh sắc tươi đẹp, mùa này phương Nam đang là mùa hoa nở rực rỡ chim bay ríu rít.

Dòng Tương Hà trong vắt chảy dọc Khải Châu, hai bên Tương Hà là vô số đền đài lầu các, sơn son thiếp vàng, cũng là nơi tập trung nhiều gia đình danh môn vọng tộc.

Hôm nay, trên con đường lát đá xanh bên sông, một chiếc xe ngựa phú quý sang trọng đang chạy. Xe ngựa trang trí rất hoa lệ, ngay cả cách ăn mặc của phu xe cũng vô cùng bắt mắt, tuấn mã lao nhanh trên đường, thu hút rất nhiều những ánh mắt ngưỡng mộ của người dân.

Trên xe có một chữ “Vương” bắt mắt, mọi người vừa nhìn đã biết đây là một phú thương của Khải Châu, xe ngựa của Vương lão gia.

Lại nói đến Vương lão gia này, nghe nói tài sản trong nhà có mấy đời ăn cũng không hết, bên cạnh có vô số thê thiếp xinh đẹp, phủ đệ trang hoàng sang trọng rực rỡ như hoàng cung, cuộc sống xa xỉ. Theo lý mà nói, họ phải có những tháng ngày tiêu d.a.o như thần tiên mới phải, đáng tiếc trời không chiều lòng người, ba năm trước sau khi Vương lão gia bị ốm một trận, sức khoẻ không còn được như xưa, trong suốt ba năm này hầu như ngày nào cũng uống thuốc thay nước, đồ ngon ăn chẳng vừa miệng, mỹ nữ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà dùng, mỹ cảnh cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm, cuộc sống khổ sở không sao kể xiết.

Nhưng Vương lão gia không biết mời được ở đâu về một nữ thần y, nữ thần y này chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã giúp cho bệnh tình của Vương lão gia có chuyển biến rất đáng mừng, Vương lão gia coi trọng nữ thần y đó chẳng khác gì bồ tát sống, không những bố trí cho nữ thần y ở quán trọ tốt nhất Khải Châu, mà còn điều xe ngựa tốt nhất trong quý phủ cho nàng ta, cho kẻ hầu người hạ đưa nàng ta đi khắp nơi ngao du.

Xe ngựa lọc cọc rẽ vào một con đường lớn, dừng lại trước cánh cửa lớn sơn đỏ, hai bên cửa có hai con sư tử đá ngồi canh.

Cánh cửa nặng nề mở ra, mấy a hoàn vận y phục của người hầu chạy lại, cầm ghế con đặt dưới xe ngựa, cung kính nói: “Kiều phu nhân, mời xuống xe”.

Lúc này, rèm ở cửa xe được vén lên, một tiểu cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi tết tóc hai bên thò đầu ra, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to chớp chớp, rồi tươi cười để lộ chiếc răng khểnh.

Nàng ta nhảy xuống xe, quay đầu cười, nói với người ngồi trong xe: “Hai vị thiếu gia, còn không mau xuống đi?”

Trong xe vang lên giọng trẻ con trong trẻo: “Tử San bế con xuống.”

Ngay sau đó một giọng nói khác vang lên, “Thật vô dụng, lần nào cũng để đàn bà con gái bế xuống xe thì còn ra thể thống gì nữa.”

Rõ ràng giọng rất trẻ con nhưng lại cố tỏ vẻ nghiêm túc chín chắn, khiến người ta nghe mà không nhịn được cười.

“Mẹ, ca ca mắng con.”

“Ta đâu có mắng đệ, chỉ là ta bảo đệ phải ra dáng một tí, đừng có õng ẹo giống con gái thế.”

“Đệ không phải con gái, đệ là con trai.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-296.html.]

Tử San ngước mắt lên nhìn trời, lại bắt đầu cãi nhau rồi.

Ngay sau đó giọng một người phụ nữ thanh và trong vang lên: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, huynh đệ các con lần nào cũng cãi nhau vì những chuyện linh tinh, không biết mẹ các con còn phải đi khám bệnh cho người ta sao? Còn không xuống, mẹ sẽ giận đấy.”

Lúc này hai huynh đệ trong xe mới ngừng cãi cọ, sau đó rèm xe vén lên, đầu tiên là một bé trai tầm bốn năm tuổi thò đầu ra, mày rậm mắt to, khuôn mặt tròn xoe, đôi môi màu hồng phấn khẽ mím, rồi thả người xuống, ngã đập m.ô.n.g xuống đất, đám a hoàn đứng bên cạnh đưa tay lên bịt miệng cười. Một a hoàn định đi lên đỡ, nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần, thì thằng bé đã bò dậy, vờ như không có chuyện gì, phủi phủi tay, đi tới cạnh Tử San, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thế, có điều khuôn mặt đỏ bừng, đã để lộ rằng nó rất xấu hổ.

Tử San không nhịn được cười, giơ tay xoa mặt nó: “Bác Nhi, sao con lại đáng yêu như thế?”

Bác Nhi chau mày, gạt tay nàng ta ra, “Phụ nữ sao có thể tuỳ tiện sờ mặt đàn ông?”

A hoàn đứng bên cạnh lại không nhịn được, vội đưa tay lên bịt miệng cười.

Sắc mặt Bác Nhi tím tái như màu gan heo.

“Ca ca, họ đang cười huynh đấy.” Lại là một bé trai nữa thò đầu ra khỏi xe, cùng độ tuổi với Bác Nhi, đôi mắt và cặp lông mày giống hệt ca ca mình, cách ăn mặc cũng giống nhau, điều không giống là thằng bé này mặt mày tươi rói, bên má trái lấp ló một lúm đồng tiền nhỏ. Vừa nhìn đã biết hai thằng bé này là anh em sinh đôi.

Đứa trẻ trên xe đưa tay ra cho Tử San, Tử San lộ vẻ thương yêu, cười cười rồi bế nó xuống.

Bác Nhi nghe thấy lời đệ đệ, chỉ khẽ nói một tiếng, “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi thôi.”

Lời vừa dứt, một người phụ nữ thò đầu ra từ xe ngựa, giơ cánh tay dài cốc lên đầu thằng bé một cái, “Ai da, mới đọc sách được vài ngày mà đã dám dùng văn để dẫn chứng. Mẫu thân không phải là phụ nữ sao? Dì Tử San của con không phải là phụ nữ sao? Lại dám nói những lời như thế, ta đánh c.h.ế.t con.”

Bác Nhi bị đánh cũng không khóc, chỉ bĩu bĩu môi, một lúc lâu sau mới nói: “Con sai rồi.”

Đứa bé trai kia lại vỗ tay cười vui vẻ: “Ca ca bị đánh đòn rồi.”

Vừa dứt lời, cũng bị cốc cho một cái, “Ca ca bị đánh thì con vui thế sao? Huynh đệ phải tương thân tương ái, lời ta nói con không nhớ gì hết phải không?”

Thằng bé ôm đầu, lè lè lưỡi, rồi quay lại toét miệng cười với người phụ nữ vừa mắng mình, “Con nhớ, con nhớ, những lời mẹ nói, Khánh nhi đều nhớ hết.”

Người phụ nữ cười, lúc này mới xuống xe.

Người phụ nữ đó chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mặc một chiếc áo gấm màu sáng, khoác áo dài thêu hoa bên ngoài, váy màu bạc, chải kiểu tóc búi tròn bình thường, cài một chiếc trâm bạch ngọc khảm phỉ thuý.

 

Loading...