Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 293

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:45:51
Lượt xem: 6

Bà chỉ không thích Tưởng Nhược Nam quản Hầu gia quá chặt, mà đứa con trai từ xưa tới nay vẫn oai phong lẫm liệt của bà lại vô cùng nghe lời nàng, điều này rõ ràng không thể chấp nhận được. Đàn ông nếu chỉ biết nghe lời phụ nữ thì còn ra thể thống gì nữa. Vất vả khổ sở lắm mới nuôi được một đại tướng quân, giờ nhìn đại tướng quân ấy bị Tưởng Nhược Nam biến thành một kẻ “sợ vợ”. Nếu Tưởng Nhược Nam không quản con trai bà chặt như thế, có lẽ bà cũng sẽ bảo con trai quan tâm nhiều hơn tới chính thất, để chính thất sớm sinh đích trưởng tử, và cũng rất vui mừng nhìn gia đình con trai vui vẻ ân ái.

Ngoài điểm này ra, những mặt khác Tưởng Nhược Nam đều rất tốt, thân phận hiển hách, địa vị cao quý, xử lý sắp xếp mọi việc trong gia đình gọn gàng đâu vào đấy, vô cùng hiếu thuận tôn trọng bà. Bà không muốn mất người con dâu này. Buổi sáng bà đúng là bị dọa phát sợ bởi những lời của nàng, nhưng giờ thấy nàng đã về bà cũng yên tâm hơn.

Bà quay đầu nhìn Trương ma ma cười, nói: “Thế đấy, đối với con dâu không nên chiều chuộng quá, cứ dung túng cho nó, nó lại tưởng mình là gì ghê gớm lắm, thỉnh thoảng ngươi cũng phải tỏ vẻ cho nó biết. Cận gia nhà chúng ta không phải vì sợ Thái hậu đứng sau cô ta mà cũng sợ luôn cô ta. Để nó biết mọi chuyện nên có chừng mực…” Thái phu nhân rất đắc ý, “Chẳng phải tự nó ngoan ngoãn quay về rồi sao?”

Trương ma ma thấy Thái phu nhân vui nên cũng bợ đỡ đáp: “Vẫn là Thái phu nhân biết đối nhân xử thế, trên dưới khắp phủ đều rất phục khả năng quản gia của Thái phu nhân.”

Lời này khiến Thái phu nhân rất vui, nói tiếp, “Vừa rồi không nên để Hầu gia ngày nào cũng tới nông trang đón cô ta, vì Hầu gia thế nên cô ta mới nghênh ngang như vậy. Sau này, ta cũng sẽ ghi nhớ, không được quá xuề xòa khoan dung. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có những người, ngươi không thể đối xử quá tốt.”

Trương ma ma cười đáp: “Thái phu nhân nói phải.”

Tâm trạng nhẹ nhõm, Thái phu nhân bèn nhớ ra vì buổi sáng bực bội nên còn chưa ăn gì, “Ngươi hãy mang bát cháo tổ yến buổi sáng lên đây, ta đói rồi.”

Trương ma ma gọi người mang cháo tổ yến lên, thấy Thái phu nhân ăn vui vẻ, trong lòng không kìm được tự thắc mắc: Nếu phu nhân đã về tại sao còn chưa đến Tùng Hương viện thỉnh an?

Về phần Cận Thiệu Khang, sau khi Tưởng Nhược Nam đi, mặc dù đau lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn ôm ấp tia hi vọng cuối cùng.

Bản thân hắn dù đánh c.h.ế.t cũng không tin mình lại có thể làm việc ấy. Khi hắn tới nói với Thanh Đại chuyện sẽ đưa nàng ta tới biệt viện, vừa nói được vài câu, Thanh Đại bắt đầu khóc, lúc đó hắn cảm thấy rất có lỗi nhưng không hề mềm lòng. Chuyện xảy ra sau đó rất mơ hồ, kỳ lạ hơn cả là, tại sao hắn lại uống rượu với nàng ta, tại sao lại nằm trên giường Thanh Đại, hắn hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào.

Tất cả đều quá kì dị.

Mọi nghi ngờ đều tập trung vào Thanh Đại. Nếu hắn bị trúng kế, thì thủ pháp của nàng ta phải rất cao siêu, bởi vì mê hương bình thường hoàn toàn không có tác dụng với hắn, và cũng không thể qua được mắt hắn.

Hắn tới phòng Thanh Đại, thẩm tra khắp một lượt tất cả a hoàn trong Nghênh Hương viện, kết quả là câu trả lời của đám a hoàn giống hệt nhau, tận mắt chứng kiến hắn uống say, và Thanh Đại còn gảy đàn hát cho hắn nghe. Sắc mặt Cận Thiệu Khang lúc trắng lúc đỏ, trong đám a hoàn này cũng có người do Tưởng Nhược Nam đưa đến, có người là của Thái phu nhân ban, đều là con cháu của kẻ dưới trong phủ, không thể nào đều bị Thanh Đại mua chuộc được. Vậy có nghĩa, những lời họ nói đều là thật.

Hắn vẫn không chịu tin, mang bình rượu tối qua hắn uống, lò hương trong phòng, cùng tất cả những thứ hắn thấy nghi ngờ đi. Tối qua khi hắn rời khỏi Nghênh Hương viện đã dặn dò Ninh An phải canh chừng, không cho phép bất kỳ ai được động vào đồ đạc trong đó.

Hắn đem những thứ này cho người bạn lâu năm của mình kiểm tra. Người này tên là Thẩm Thanh, hắn nghiên cứu y thuật và độc dược, cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, chắc phải giúp được hắn gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-293.html.]

Cận Thiệu Khang kể lại những triệu chứng đáng ngờ của mình tối qua cho bạn nghe, nhờ hắn điều tra giúp.

Thẩm Thanh kiểm tra kĩ càng những thứ mà Cận Thiệu Khang mang đến.

“Hầu gia, rượu là loại Nữ Nhi Hồng, mùi rượu ngọt, tại hạ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì lạ thường. Trong lò hương chỉ có tro, cũng là loại hương hoa lan bình thường, những đồ vật khác, thứ lỗi cho tại hạ kiến thức nông cạn, không phát hiện được được điều gì dị thường.”

Cận Thiệu Khang hơi cuống, “Thẩm Thanh, ngươi hãy xem kĩ lại xem, lẽ nào ngươi không thấy những triệu chứng tối qua của ta rất đáng ngờ?”

Thẩm Thanh nhìn sắc mặt hắn, rồi lại cầm tay hắn bắt mạch, sau đó lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Hầu gia, trước đó có phải Hầu gia thường xuyên mất ngủ?”

Cận Thiệu Khang ngẩn người: “Đúng, trước đó phải tới mười ngày liền ta không ngủ không nghỉ.”

Thẩm Thanh thở dài, “Hầu gia, mười ngày mười đêm không ngủ không nghỉ, cơ thể và tinh thần mệt mỏi, lại uống bao nhiêu là rượu như thế, Nữ Nhi Hồng là loại rượu khiến người ta say rất êm, vì vậy dù Hầu gia cảm thấy đầu óc mơ hồ, không nhớ lại được chuyện xảy ra tối qua cũng là bình thường. Tại hạ thấy sắc mặt Hầu gia rất tệ, mạch tượng loạn, tại hạ khuyên Hầu gia hãy về nghỉ ngơi đi, thả lỏng tâm trạng, nếu không e sẽ tổn thương nguyên khí.”

Những lời của Thẩm Thanh khiến trái tim Cận Thiệu Khang như rớt xuống vực sâu. Lẽ nào đúng là do hắn mềm lòng nên mới uống rượu cùng Thanh Đại, sau đó thì rượu say thì làm loạn nên mới xảy ra chuyện ấy?

Lẽ nào hắn đúng là loại tiểu nhân bỉ ổi như thế?

Toàn thân Cận Thiệu Khang lạnh toát, tia hi vọng cuối cùng cũng tắt lịm, nếu ngay cả Thẩm Thanh cũng không thể chứng minh cho sự vô tội của hắn, thì hắn lấy gì để bảo Tưởng Nhược Nam phải tin mình? Lấy gì để chứng minh cho mình?

Giờ hắn mới hiểu, nỗi tuyệt vọng lớn nhất không phải người khác không tin hắn, mà là ngay cả bản thân hắn cũng chẳng có cách nào tin nổi mình.

Trái tim hắn đau thắt, đầu óc hoang mang, hắn đờ đẫn như không biết mình đang ở đâu nữa.

Thẩm Thanh nhìn sắc mặt hắn đột nhiên đỏ rực, toàn thân cứ run lên bần bật, y sợ hãi, vội vàng lấy kim ra, châm liên tiếp mấy cái vào yếu huyệt của hắn. Một lúc sau, Cận Thiệu Khang ngất đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nửa canh giờ sau, Cận Thiệu Khang tỉnh lại, mở mắt ra là nhìn thấy Thẩm Thanh đang châm cứu cho mình.

 

Loading...