Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:45:07
Lượt xem: 5
Nhìn sắc mặt Cảnh Tuyên Đế trắng nhợt nằm trên long sàng, Tưởng Nhược Nam rất muốn mắng hắn là đáng đời, tự làm tự chịu, nhưng lòng nàng không vui lên nổi.
Cuộc đời còn dài như vậy, mỗi năm đều phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở vì vết thương này, hơn nữa vết thương này còn là vì nàng mà có…
“Nàng đang nghĩ, đây là báo ứng của ta phải không?”
Cảnh Tuyên Đế khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tưởng Nhược Nam không nói gì.
Cảnh Tuyên Đế từ từ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, chỉ một động tác hết sức nhẹ nhàng như thế mà khiến hắn phải thở dốc. Mái tóc dài đen láy thả trên vai, càng làm nổi bật sắc mặt nhợt nhạt của hắn. Môi tím tái, đôi mắt không còn vẻ tinh anh, đến lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận thấy, khuôn mặt anh tuấn của hắn không còn được sống động như thường ngày.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sẫm lại: “Nhược Lan, chỉ cần nàng ở lại bên ta, thì cho dù năm năm tháng tháng phải chịu giày vò đau khổ, ta cũng không sợ.”
Tưởng Nhược Nam kiên quyết lắc đầu: “ Không, Hoàng thượng, vẫn câu nói ấy, ở lại bên ngươi, sẽ chỉ là cái xác của ta mà thôi.”
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế càng trắng hơn, tức giận nói: “Nàng…” Còn chưa nói xong, n.g.ự.c lại nhói đau, mặt lập tức tái nhợt.
“Người đừng kích động…” Tưởng Nhược Nam bước lên trước một bước, buột miệng nói.
Cảnh Tuyên Đế vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, “Nhược Lan, thực ra nàng vẫn quan tâm tới ta.”
“Bởi vì ta vẫn còn nhân tính.” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, vẻ mặt điềm tĩnh. “Hoàng thượng, người vì thần phụ mà bị thương, còn thần phụ vì người mà chịu khổ. Chúng ta hòa rồi, sau này chúng ta không ai nợ ai hết, thần phụ sẽ không oán không hận người nữa, người cũng đừng ép thần phụ, nếu không… Hoàng thượng, giờ thần phụ chẳng còn gì ràng buộc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thần phụ cũng có thể hành động phản kháng.”
Đúng thế, bây giờ nàng rất muốn quay về, cái thời đại này khiến nàng nghẹt thở.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng chăm chăm, còn nàng cũng chẳng hề sợ hãi mà đón lấy ánh mắt hắn, vẻ mặt nàng lạnh lùng mà kiên định.
Cảnh Tuyên Đế khẽ động đậy môi, vừa định nói gì, lúc này Hoàng Quý lo lắng chạy vào, “Hoàng thượng, Thái hậu đến rồi, nô tài không ngăn được.”
Vừa dứt lời, ngoài điện đã vang lên giọng nghiêm khắc của Thái hậu: “Nô tài c.h.ế.t tiệt, lén la lén lút, đang giở trò quỷ gì thế? Nếu Hoàng thượng có chuyện gì, ai gia sẽ hỏi tội ngươi.”
Thái hậu được Diệp cô cô dìu, vừa vào đã gặp Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt Thái hậu có phần kinh ngạc: “Nhược Lan, sao con lại ở đây?”
Tưởng Nhược Nam thỉnh an Thái hậu, đáp lời bà: “Nhược Lan có chuyện tới khẩn cầu Hoàng thượng, Thái hậu đến rồi, vừa hay có thể làm chứng cho Nhược Lan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-291.html.]
Thái hậu hồ nghi nhìn nàng, sau đó lại nhìn Cảnh Tuyên Đế. Cảnh Tuyên Đế vội quay đầu đi, muốn giấu vết thương trên mặt, nhưng mặt hắn sưng đỏ nhìn rất rõ, Thái hậu cũng không tới mức già mà hoa mắt, sao giấu cho nổi.
Thái hậu kinh hãi, vội vàng đi tới bên cạnh, giơ tay kéo mặt hắn lại, vô cùng tức giận, nhưng rồi cũng hiểu ra ngay. Người quay ngoắt đầu lại, trừng trừng nhìn Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, con thật quá đáng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam vội vàng quỳ xuống, thời gian này, cho dù những lúc đau khổ nhất, nàng cũng đều nhẫn nhịn để không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng chỉ một câu trách mắng của Thái hậu khiến nỗi tủi nhục trong nàng vỡ òa, nước mắt trào ra.
“Thái hậu, Nhược Lan không biết vết thương của Hoàng thượng lại nghiêm trọng như thế.” Nếu biết, nàng sẽ không đánh hắn, cũng sẽ không nói những lời nặng nề như thế.
Lúc ấy, Cảnh Tuyên Đế cũng lên tiếng, “Mẫu hậu, là nhi thần sai, không thể trách Nhược Lan.”
Thái hậu nhìn hai người cùng nói, rồi lại nhìn khuôn mặt tái xanh của con trai cùng vẻ tiều tụy mệt mỏi của Tưởng Nhược Nam, cơn giận trong lòng dần tiêu tan, cảm giác bất lực xâm chiếm.
“Hai ngươi… oan nghiệt…” Thái hậu lòng xót xa.
Diệp cô cô đỡ Thái hậu ngồi xuống ghế.
Thái hậu ngồi xuống, nhìn Tưởng Nhược Nam, “Con nói trước, đã có chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Nhược Nam dập đầu trước Thái hậu và Hoàng thượng, “Lần trước Nhược Lan đã chữa khỏi bệnh cho Trường Lạc công chúa, Hoàng thượng đã hỏi thần phụ thích quà gì phải không? Nhược Lan đã nghĩ xong rồi, Nhược Lan chẳng muốn phần thưởng nào hết, mong Hoàng thượng hãy ban cho Nhược Lan thánh chỉ hủy hôn.”
“Hủy hôn?” Thái hậu cao giọng.
Diệp cô cô đứng bên nghe vậy vội hỏi: “Tiểu thư Nhược Lan, đang yên lành sao lại hủy hôn? Hôn sự của tiểu thư và An Viễn Hầu là do Hoàng thượng ngự ban, hủy hôn không phải chuyện nhỏ.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Diệp cô cô một cái, khẽ đáp: “Diệp cô cô, không vạn bất đắc dĩ, Nhược Lan cũng không phải làm vậy…”
Diệp cô cô không hỏi thêm nữa, bởi vì bà đã cảm nhận được sự chua xót đau khổ trong giọng nói của nàng.
Thái hậu cũng đoán được một nửa nguyên do, quay đầu nhìn con trai một cái, lại thấy hắn đang ngây ra nhìn Tưởng Nhược Nam.
Trong lòng Thái hậu rất buồn, đứa con ngốc nghếch của bà, vất vả khổ sở tới tận bước này, nhưng lẽ nào còn không hiểu, Nhược Lan đâu phải người cho hắn tùy ý sắp đặt?
Việc quốc gia đại sự hắn xử lý rất gọn gàng dứt khoát, nhưng tại sao trong tình cảm lại hồ đồ như thế?