Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:43:31
Lượt xem: 5
Rượu? Cận Thiệu Khang mặt trắng bệch quay đầu nhìn, nhìn bình rượu trên bàn, rồi cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, đột nhiên đầu đau như muốn vỡ ra, hắn ôm đầu, cố gắng để hồi tưởng lại.
Từ sau khi vào phòng của Thanh Đại, không lâu sau, có lẽ do quá mệt mỏi, hắn cảm thấy có chút đau đầu, sau đó kí ức hỗn loạn, thấp thoáng chỉ thấy hình ảnh Thanh Đại rót rượu cho hắn, sau đó hắn uống rượu. Nhưng nàng ta đã nói gì, cùng những chuyện xảy ra sau đó, hắn hoàn toàn chẳng nhớ gì cả…
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đến ngay cả hắn cũng không tin rằng giữa mình và Thanh Đại không có chuyện gì.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Hắn làm sao thế này?
Hắn nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy nàng cũng đang nhìn mình đăm đăm, trong mắt nàng không có hận, không có giận, cũng chẳng ai oán, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hắn bắt đầu thấy khủng hoảng, cảm giác khủng hoảng mỗi ngày mỗi lớn, rồi sau đó là sự bất lực và tuyệt vọng.
“Nhược Lan, đợi một lát, ta chẳng nhớ gì cả… Nhược Lan, đừng giận…” Hắn nhìn nàng, nói rất khó khăn, nhỏ như muỗi kêu.
Tưởng Nhược Nam cười cười, chầm chậm đi đến bên giường, trong lúc ấy nàng vẫn nhìn hắn, nhưng ánh mắt rất hờ hững, hắn có cảm giác trái tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Nàng đột nhiên giật tấm chăn họ đang đắp ra, Liên Kiều hét lớn một tiếng, ôm mặt quay đi, Thanh Đại mặt đỏ bừng hai tay che ngực.
Còn Cận Thiệu Khang chẳng có phản ứng gì, chỉ nghệt ra nhìn nàng, ánh mắt tuyệt vọng và bất lực.
“Nhược Lan… Nhược Lan…” Hắn gọi khẽ, hết lần này tới lần khác tên nàng.
Tưởng Nhược Nam như không nghe thấy, ánh mắt từ từ di chuyển qua mặt hắn, rồi nhìn xuống giường, Thanh Đại xấu hổ co chân lại, trên tấm ga giường lập tức xuất hiện vết máu.
Tưởng Nhược Nam nhìn vết m.á.u đó, trái tim giống như bị xé toạc, đau đớn tột cùng.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Chàng có nhớ hay không đã không quan trọng nữa rồi…” Giọng nàng như hết hơi.
Liên Kiều đứng bên cạnh lại định lao tới đánh Thanh Đại, Tưởng Nhược Nam kéo tay a hoàn lại: “Thôi…” Nàng chầm chậm nhìn Thanh Đại, đôi mắt nàng không hận không oán: “Ta không trách ngươi, ta không trách ngươi.”
Thanh Đại đang khóc lóc thảm thiết nghe thấy thế thì bỗng ngừng bặt không khóc nữa, ngẩn ra nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam quay người, “Liên Kiều, ngươi nói đúng, chúng ta nên đi thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-288.html.]
Cận Thiệu Khang lập tức nắm lấy tay nàng: “Nhược Lan, Nhược Lan…” Hắn muốn níu kéo, nhưng chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng nói được gì.
Tưởng Nhược Nam không quay đầu lại, nhưng nàng nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng: “Buông tay, thiếp sợ bẩn.”
Mỗi từ nàng nói như kim đ.â.m vào tim hắn. Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng không chịu buông, giống như nắm lấy hi vọng cuối cùng của mình.
“Nhược Lan, ta không biết sao lại thế này, ta nhất thời không nghĩ ra, nàng hãy cho ta thời gian... ta sẽ không làm như thế…” Trưóc mặt bao nhiêu người, nước mắt hắn tuôn rơi.
Tưởng Nhược Nam muốn rút tay về, nhưng người nàng mềm nhũn chẳng còn sức nữa.
“Cho chàng thời gian để chàng nghĩ xem chàng đã làm thế nào? Chàng đã nhẫn tâm thế nào ư?” Nàng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng, “Trái tim thiếp cũng là m.á.u là thịt, thiếp không chịu nổi..”
Nàng lại rút tay về, nhưng vẫn không rút được, “Chàng đừng ép thiếp phải đánh chàng, thiếp không muốn làm bẩn tay mình. Làm thế sẽ khiến thiếp buồn nôn.”
Mặt hắn biến sắc, lỏng tay.
Tưởng Nhược Nam quay người, chầm chậm bước ra, giống như một hồn ma, Liên Kiều vội vàng chạy theo đỡ nàng.
Cận Thiệu Khang ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng, rồi như phát điên, hắn lao xuống giường, chạy đến bên bàn, kiểm tra ly rượu và bình rượu.
Thanh Đại cũng khoác áo xuống giường, sau đó cầm áo choàng lên người hắn, “Hầu gia, đừng để bị lạnh.”
Cận Thiệu Khang đẩy nàng ta ra, ném ly rượu trong tay xuống đất khiến nó vỡ tan tành, chỉ vào Thanh Đại hét lên tức giận: “Nàng đã bỏ gì vào rượu? Ta sẽ không làm như thế, ta không thể làm như thế, nhất định là do nàng giở trò.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thanh Đại mặt trắng bệch, giống như bị đả kích nặng nề, nàng ta quỳ thụp xuống trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Hầu gia, mặc dù Thanh Đại là ca kĩ, nhưng cũng hiểu thế nào là phải giữ thân, phải tự trọng, Thanh Đại tuyệt đối không bao giờ làm những việc bỉ ổi vô sỉ. Nếu Hầu gia không tin thì cứ đem những thứ này đi điều tra, nếu là Thanh Đại giở trò, Thanh Đại lập tức c.h.ế.t trước mặt Hầu gia.”
Liễu Hồng cũng bị những tiếng cãi vã khóc lóc đánh thức chạy vào quỳ xuống trước mặt Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, tối qua đúng là ngài đã say rượu, bọn nô tỳ cũng nhìn thấy. Thường có câu, say rượu cũng vẫn tỉnh ba phần, sao ngài lại chẳng nhớ được gì thế? Ngài không thể đổ oan cho di nương của chúng nô tỳ như vậy.”
Thanh Đại khóc nấc lên.
Cận Thiệu Khang loạng choạng, vội vàng chống tay lên bàn, toàn thân không ngừng run lên. Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ đầu càng đau, chẳng ra được gì.
“Không thể, không thể, ta không thể làm việc ấy…” Hắn không ngừng lắc đầu.
Thanh Đại khóc nói: “Hầu gia, đừng nói những chuyện này nữa, mau đi xem phu nhân thế nào, thiếp thấy phu nhân không khỏe.”