Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-11-21 21:59:29
Lượt xem: 0

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói lanh lảnh vang lênh: “Bọn a hoàn đ.ấ.m không có tác dụng là bởi vì chúng không biết đấm. Thái phu nhân, chi bằng để Nhược Lan thử xem, đảm bảo tối nay mẹ sẽ ngủ ngon giấc!”

Nghe thấy giọng nói đó, lúc này họ mới nhận ra trong phòng còn có một người nữa, tất cả đều quay đầu lại nhìn nàng. Tưởng Nhược Lan đặc biệt để ý tới sắc mặt của Lưu Tử Căng.

Quả nhiên, ngay khi Lưu thái y nhìn thấy nàng bèn cau mày lại, sự phẫn nộ và chán ghét hiện rõ trong ánh mắt.

Có điều cho dù là như thế thì khí chất của Lưu Tử Căng vẫn rất nho nhã thanh cao.

Cận Thiệu Khang đang lo lắng, chẳng tin lời của Tưởng Nhược Nam, còn cho rằng nàng định giở trò gì, lập tức mắng: “Cô định làm loạn gì ở đây? Mau về phòng đi!”

Hiếm lắm mới có cơ hội để lấy lòng Thái phu nhân, sao Tưởng Nhược Nam có thể từ bỏ được? Nàng phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang, đi đến cạnh Thái phu nhân, giơ tay ra, muốn massage cho bà, nhưng ngay lập tức có hai bàn tay chắn ngang trước mặt ngăn nàng lại.

Hai bàn tay, một thon dài, trắng tinh như ngọc, một to thô, sắc da ngăm ngăm, mu bàn tay còn có một vết sẹo mờ, vừa nhìn đã biết là tay của võ tướng.

Tưởng Nhược Nam tức giận ngẩng đầu nhìn họ, khốn kiếp, chẳng phải chỉ là massage thôi sao? Có cần phải đề phòng nàng như thế không? Nếu không phải vì muốn lấy lòng Thái phu nhân thì còn lâu nàng mới làm, ai mà không biết massage là một công việc mệt nhọc? Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh như nước lóe lên ánh nhìn sắc lẹm, trầm giọng nói: “Cô muốn làm gì? Gây chuyện cũng phải có giới hạn!”

Vẻ mặt Lưu Tử Căng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng giọng điệu cũng chẳng chút thân thiện: “Tưởng… Phu nhân, Thái phu nhân đang rất khó chịu, không chịu được sự giày vò, kích động!”

Thật đúng là đã có lòng tốt còn bị nghi ngờ, Tưởng Nhược Nam nhướn mày, n.g.ự.c phập phồng, rõ ràng là đang vô cùng phẫn nộ!

Cận Thiệu Khang biết tính khí của nàng còn tưởng nàng sắp phát tác, ngay lập tức tiến thêm một bước về phía Thái phu nhân, ánh mắt trầm hẳn xuống, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm kiên quyết, thầm nghĩ, nếu cô ta dám gây chuyện trước giường bệnh của Thái phu nhân, hắn nhất định sẽ cho cô ta biết thế nào là gia pháp!

Tưởng Nhược Nam hít sâu mấy lần, cố gắng đè nén cơn giận trong lồng n.g.ự.c xuống. Nàng cũng là người rất có con mắt nhìn người, biết lúc này mà nổi nóng tuyệt đối sẽ chẳng được lợi lộc gì.

Nàng nhìn hai người bọn họ, khẽ nhướn mày, đôi đồng tử đen bóng như hắc ngọc lóe sáng như sao, khiến họ sững lại.

Đầu tiên nàng nhìn Cận Thiệu Khang, khóe miệng giật giật, để lộ nụ cười chế giễu, sau đó giơ đôi bàn tay không được trắng trẻo cho lắm của mình lên, lắc qua lắc lại trước mắt hắn, chầm chậm nói: “Hầu gia, đây là tay của thiếp, không phải hung khí!”

Cận Thiệu Khang đột nhiên hoang mang trước hành động của nàng, ngẩn người hỏi: “Cái gì?”

Tưởng Nhược Nam sầm mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Mà nếu không phải là hung khí thì thiếp chẳng làm gì cả, sao chàng biết là thiếp định gây chuỵên!” Nói xong bèn lờ hắn đi, quay sang nhìn Lưu Tử Căng, dùng ánh mắt lạnh nhạt pha chút chế giễu nhìn y, khiến y cảm thấy bối rối.

“Lưu thái y, vì đâu mà ngài cho rằng ta sẽ hành hạ mẫu thân?”

Đôi môi Lưu thái y mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời, tuy nhiên Cận Thiệu Khang đứng cạnh lại buột ra “tiếng lòng” của mình.

“Có lúc nào cô không gây chuyện, không tìm cách giày vò người khác đâu? Tại sao cô không thử nghĩ xem vì đâu mà bọn ta lại đối xử với cô như thế?”

Tưởng Nhược Nam quay đầu qua, nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, thong dong đáp: “Hầu gia, bất luận trước kia thiếp thế nào, nhưng từ giây phút mà thiếp được gả cho chàng, thiếp đã hạ quyết tâm sẽ thay đổi! Hầu gia, chàng từng là tướng quân trấn giữ một phương trời, chàng sẽ chỉ nhìn sự việc bằng một con mắt thôi sao? Chàng dùng quá khứ để đánh giá thiếp ở hiện tại, đối với thiếp mà nói, có phải hơi thiếu công bằng không? Cho dù trước kia thiếp có những điểm không thể chấp nhận được, nhưng cũng không đến nỗi không có điểm tốt nào, chỉ là chàng không hiểu mà thôi? Giờ thiếp nghiêm túc nói cho chàng biết, thiếp có thể giúp mẫu thân giảm bớt đau đớn, nếu chàng không tin thiếp, thì thiếp cũng chẳng tổn thất gì, mà người chịu tổn thất là mẫu thân! Rốt cuộc có nên tin thiếp hay không, Hầu gia chàng tự quyết định đi!” Nói xong, bèn chắp tay sau lưng, lùi một bước; ngẩng cao đầu ưỡn thẳng n.g.ự.c đứng đó. Dù thế nào, luận về khí thế nàng không thể thua!

Cận Thiệu Khang bị những lời của nàng làm cho cứng họng, sững sờ nhìn, nhưng bảo hắn phải hoàn toàn tin tưởng giao mẫu thân vào tay nàng, với những gì hắn hiểu về nàng trước đây, thì đúng là hắn không sao yên tâm được.

Nhất thời hắn chỉ biết đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.

Lưu Tử Căng thật sự cảm thấy rất kỳ lạ. Y sống ở kinh thành nên hiểu về Tương Nhược Lan hơn so với người thường xuyên xuất chinh như Cận Thiệu Khang. Sở dĩ Tưởng Nhược Lan thích vung roi là vì cô ta không giỏi ăn nói tranh biện với người khác, cãi lý không lại người ta, lúc tức giận lên chỉ biết dùng vũ lực để áp đảo. Nhưng Tưởng Nhược Lan lúc này, những lời phản kích của cô ta mặc dù không có trích dẫn kinh điển, nhưng cũng rất có lý. Đột nhiên, Lưu Tử Căng cảm thấy Tưởng Nhược Lan trước mắt mình thật xa lạ, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Trong lúc ba người bọn họ mắt lớn nhìn mắt bé thì Thái phu nhân nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Cứ để con bé thử đi!”

Tưởng Nhược Nam vui mừng nhìn Thái phu nhân, nhưng lại thấy Thái phu nhân cũng đang nhìn về phía mình, mặt không cảm xúc, chẳng biết đang vui hay đang giận, thấy Tưởng Nhược Nam nhìn, bà lại nói: “Nếu con đã chắc chắn như thế thì hãy đến thử xem sao, nếu không có hiệu quả, sau này đừng trách chúng ta không tin con nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-25.html.]

“Mẫu thân!” Cận Thiệu Khang buột miệng ngăn cản.

Thái phu nhân xua tay: “Chỉ thử thôi mà, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Thái phu nhân yên tâm, mặc dù con không thể chữa dứt bệnh cho người, nhưng tối nay sẽ giúp người ngủ ngon giấc!” Tưởng Nhược Nam vui mừng bước tới cạnh Thái phu nhân, nắm tay bà, hành động thân thiết ấy khiến Thái phu nhân bất giác chau mày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ sợ không có cơ hội, đã có cơ hội, Tưởng Nhược Nam sẽ cố gắng hết sức để thể hiện.

Tưởng Nhược Nam quay lại trừng mắt lườm Cận Thiệu Khang một cái, rồi ngay sau đó nở nụ cười, quay đầu nhìn Thái phu nhân, hai mắt sáng lấp lánh.

“Mẫu thân, người đau ở đâu nhất?”

“Ở lưng, còn cả các khớp.”

“Vậy mời mẫu thân hãy nằm sấp xuống giường, con sẽ xoa bóp phần lưng trước!”

Thái phu nhân làm theo lời nàng nằm sấp xuống, chỉ một động tác ấy thôi, trên trán bà đã lấm tấm mồ hôi. Tưởng Nhược Nam bỗng sinh lòng thương xót, đau đớn như thế mà bà phải chịu đựng một mình bao lâu nay, thật quá đáng thương!

Thời tiết này cũng không cần phải mặc nhiều y phục lắm, Tưởng Nhược Nam xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng ngần. Cận Thiệu Khang đứng cạnh cau mày lại, còn Lưu Tử Căng thì vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt đủ khiến người ta đóng băng mà c.h.ế.t của Cận Thiệu Khang, lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận thấy mình vừa làm một việc không hợp lễ nghĩa, vội vàng thả tay áo xuống, len lén bĩu môi.

Tưởng Nhược Nam dùng kỹ năng thuần thục để massage phần lưng cho Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang, Lưu Tử Căng và Liễu Nguyệt cùng ba bốn a hoàn trong phòng đều không kìm được tò mò dịch lên phía trước ngó xem.

Làn da của Tưởng Nhược Lan mặc dù nhìn chẳng ra sao, nhưng đôi tay lại hết sức mềm mại, cộng thêm kỹ năng của Tưởng Nhược Nam, khiến Thái phu nhân cảm thấy vô cùng dễ chịu, cơ thể đang căng cứng dần dần thả lòng. Bà bắt đầu nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấy.

Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng thư giãn của Thái phu nhân lòng thầm đắc ý, nghĩ, đây là kỹ thuật massage đã được lưu truyền mấy nghìn năm nay, đúc kết kinh nghiệm từ cổ chí kim, ở thế giới này, e rằng chiêu của nàng là độc nhất vô nhị.

Cận Thiệu Khang đứng cạnh lại nhìn Tưởng Nhược Nam cảnh giác, chỉ sợ nàng xảy ra sai sót gì. Còn Lưu Tử Căng càng nhìn lâu, sự kinh ngạc càng thể hiện rõ trên nét mặt, tay nghề của nàng đúng là rất cao!

Ở thế giới này y thuật rất lạc hậu, chỉ cần biết châm cứu thôi là cũng được coi như người có y thuật cao minh rồi, không nhiều đại phu nghiên cứu thuật xoa bóp bấm huyệt, vì vậy khi Tưởng Nhược Nam thể hiện tay nghề của mình, Lưu Tử Căng hết sức kinh ngạc.

Đúng vào lúc mọi người đang bắt đầu nhìn Tưởng Nhược Nam với một con mắt khác, Thái phu nhân đột nhiên chau mày, hét lên “Á” một tiếng!

Cận Thiệu Khang lập tức như con thỏ bị giật mình, không buồn suy nghĩ kéo Tưởng Nhược Nam ra, lớn tiếng mắng mỏ nàng: “Rút cuộc là cô đã làm gì rồi?”

Tưởng Nhược Nam loạng choạng, nếu không phải nàng nhanh tay nhanh mắt túm chặt được một chiếc cột giường thì e rằng đã ngã lăn ra đất, chịu xấu hổ trước mặt bọn a hoàn rồi.

Tưởng Nhược Nam đứng vững, quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang với ánh mắt phẫn nộ: “Hầu gia, dùng người thì đứng ngờ, mà ngờ thì đừng dùng, chàng còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, tại sao đã vội đưa ra kết luận?”

Cận Thiệu Khang làm gì có thời gian mà quan tâm tới những lời tức giận ấy của nàng, hắn đi đến cạnh Thái phu nhân khom lưng xuống, hỏi bằng giọng lo lắng: “Mẫu thân, mẫu thân cảm thấy thế nào? Có phải cô ta ngấm ngầm làm gì đó với mẫu thân hay tại tay chân vụng về khiến người đau!”

Tưởng Nhược Nam đứng cạnh nghe hết những lời của hắn xong tức tới mức không nói được gì.

Lưu Tử Căng đứng bên chau mày như đang suy nghĩ nhìn Tưởng Nhược Nam mặt phừng phừng vì tức giận.

Trên giường, Thái phu nhân chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Cận Thiệu Khang một cái, cười đáp: “Lúc mới đầu thì hơi đau, nhưng sau khi hết đau lại cảm thấy toàn thân thư thái, dễ chịu lắm. Con ấy, thật quá nóng vội!”

Cận Thiệu Khang nghe mẫu thân nói thế, quay đầu lại liếc thấy bộ dạng như cười như không của Tưởng Nhược Nam, trong lòng đúng là có chút ngượng ngùng. Nhưng hắn là ai chứ, hắn đường đường là một An Viễn Hầu, sao có thể nói lời xin lỗi với một phụ nữ ở hậu viện của mình? Ngay lập tức tỏ vẻ điềm tĩnh rồi lạnh lùng nhìn Tưởng Nhược Nam, lùi về phía sau một bước, nói với nàng: “Tiếp tục đi!”

 

Loading...