Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:57:39
Lượt xem: 0

Buổi tối, khi Ánh Tuyết vào hầu, Tưởng Nhược Nam thấy bên má trái cô ta hơi đỏ, giống như đầu ngón tay, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh.

Tưởng Nhược Nam chau mày, cất tiếng hỏi: “Ánh Tuyết, mặt ngươi làm sao thế?”

Ánh Tuyết ôm mặt cúi đầu, bộ dạng tủi thân, còn Hồng Hạnh đứng bên cạnh trông có chút bối rối, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ánh Tuyết, giống như đang cảnh cáo cô ta vậy.

Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay, cái tát đó chắc chắn là của Hồng Hạnh! Tưởng Nhược Nam bỗng thấy đau đầu, sao nha đầu này chẳng để nàng yên phút nào thế không biết? Tưởng Nhược Nam hất tay ý bảo Ánh Tuyết và Liên Kiều lui ra ngoài, chỉ giữ Hồng Hạnh lại.

Nha đầu này, hôm nay phải cảnh cáo cô ta mới được, nếu không phải nể mặt Phương ma ma, nể tình cô ta cùng lớn lên với Tưởng Nhược Lan, thì nàng đã để cô ta ra làm việc ngoài viện rồi.

Hồng Hạnh thấy sắc mặt tiểu thư thì giật thót một cái, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, mình thân là đại a hoàn, đánh mắng bọn a hoàn bé cũng có gì là ghê gớm đâu.

Tưởng Nhược Nam ngồi dựa vào ghế, trên chiếc bàn bên cạnh chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh lửa bập bùng, những tia sáng vàng vọt hắt lên một nửa khuôn mặt nàng, còn nửa khuôn mặt kia lại chìm trong bóng tối, càng làm nổi bật sự lạnh lùng thâm trầm trên đó, khiến toàn thân nàng toát ra một thứ áp lực vô hình, làm Hồng Hạnh bức bối khó thở.

“Tiểu thư…” Hồng Hạnh không chịu đựng nổi không khí bức bách này nữa, bèn khẽ cất tiếng gọi.

Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta: “Tại sao em đánh Ánh Tuyết?” Ngữ khí của nàng khẳng định là Ánh Tuyết bị cô ta đánh, khiến cho Hồng Hạnh vốn định chối quanh đột nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào.

Hồng Hạnh cúi gằm đầu, hai tay bấu chặt gấu áo, một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp: “Là bởi vì, bởi vì… Cô ta làm sai.”

“Cô ta làm sai chuyện gì?” Tưởng Nhược Nam vẫn nghiêm khắc như thế.

Hồng Hạnh nhất thời cuống lên, không tìm ra lý do thích hợp, nguyên nhân thật sự không thể nói, cô ta đâu thể khai ra rằng mình ghen tị vì Ánh Tuyết đẹp hơn?

Nhìn bộ dạng của Hồng Hạnh, Tưởng Nhược Nam biết ngay bình thường cô ta hống hách quen nết, có lẽ đây không phải lần đầu đánh người.

Nàng thở dài, nghiêm giọng: “Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ, không còn là phủ tướng quân mà chúng ta cư xử tùy tiện ngông cuồng như trước kia nữa! Em thân là đại a hoàn hầu hạ bên cạnh ta, nếu luôn đánh người một cách vô lý như thế, thì người của Hầu phủ sẽ nhìn em thế nào, nhìn ta thế nào? Hầu phủ là nơi coi trọng quy tắc lễ nghĩa, nếu em không biết thân phận, không giữ quy tắc, em cũng thấy rồi đấy, ở Hầu phủ ta không thể tự mình làm chủ, ngộ nhỡ hôm nào đó em khiến người ta không vui, muốn đuổi em đi, đến lúc ấy ta không giúp được em đâu!” Nàng dừng lại, đổi giọng: “Chi bằng, ta điều em ra ngoài viện, tránh em phạm lỗi trước mặt người khác rồi bị đuổi khỏi phủ, làm việc ở bên ngoài ít phải tiếp xúc với mọi người, cũng là để bảo đảm bình an cho em!”

Hồng Hạnh sợ tái mặt, đôi mắt to lộ vẻ kinh hoàng, bao nhiêu năm cô ta hầu hạ bên cạnh tiểu thư điều đó cũng có nghĩa là được sống cuộc sống như một tiểu thư. Nếu thật sự bị điều ra ngoài viện thì chẳng phải việc cô ta vẫn khao khát lâu nay sẽ hoàn toàn hết hy vọng ư, e rằng sau này còn bị người ta chế nhạo và lườm nguýt nữa!

Cô ta “cộp” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, túm lấy vạt áo nàng, khóc lóc: “Tiểu thư, Hồng Hạnh biết sai rồi, sau này Hồng Hạnh nhất định sẽ giữ quy tắc! Hồng Hạnh lớn lên cùng tiểu thư, còn ai có thể hiểu tiểu thư hơn Hồng Hạnh, còn ai có thể hầu hạ tiểu thư tốt hơn Hồng Hạnh chứ? Tiểu thư, tiểu thư đừng điều Hồng Hạnh đi!”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu nhìn cô ta, mặt vô cảm, nói: “Không điều em đi cũng được, có điều sau này, nói năng hành động phải suy nghĩ thấu đáo, không được ngông cuồng, còn để xảy ra sai sót, ta sẽ không tha cho em!”

Hồng Hạnh vừa dập đầu, vừa khóc, đáp: “Hồng Hạnh biết rồi, sau này Hồng Hạnh nhất định sẽ cẩn thận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-21.html.]

Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, mặc dù không hy vọng cô ta sẽ thay đổi ngay, nhưng dù sao cô ta cũng không dám tùy tiện như trước nữa.

Hồng Hạnh đứng dậy lau khô nước mắt, ra ngoài dặn dò bọn a hoàn bé chuẩn bị nước để hầu Tưởng Nhược Nam đi ngủ.

***

Tưởng Nhược Lan xuất giá từ nhà Tưởng nhị lão gia là Tưởng Hoài Viễn, vì vậy về lại mặt cũng sẽ về nhà Tưởng Hoài Viễn.

Buổi sáng, đường huynh[1] Tưởng Tử An của Tưởng Nhược Lan đánh xe ngựa đến đón Tưởng Nhược Nam và Hầu gia về lại mặt.

[1] Đường huynh: Anh họ đằng nội.

Tưởng Tử An chừng hai mươi bốn tuổi, người hơi gầy, mặt trắng trẻo. Đầu tiên hắn thỉnh an Thái phu nhân, sau đó cùng vợ chồng Tưởng Nhược Nam về Tưởng phủ.

Tưởng Nhược Nam lên xe rồi mới biết, quy định của triều Lương, về lại mặt hai vợ chồng phải ngồi cùng một xe.

Đối với nàng mà nói đây là một việc khổ sở.

Từ sau khi lên xe, Cận Thiệu Khanh lại giở bộ mặt “quân bài” ra, chẳng có bất kỳ biểu hiện nào. Tưởng Nhược Nam ngồi cạnh hắn, cảm nhận sự lạnh lẽo từ người hắn truyền sang, cử động cũng không thoải mái, nói thì không biết phải nói gì, cười cũng không cười được, cảm giác khổ sở ấy khó nói thành lời.

Trong lúc buồn chán, Tưởng Nhược Nam bắt đầu quan sát chiếc xe.

Đây là một chiếc xe rất rộng, đệm ghế ngồi mềm mại được bọc bằng gấm, xung quanh thành xe cũng được bọc bằng đệm dày màu trắng bạc thêu hoa, mặc dù không sang trọng bằng xe của Hầu phủ, nhưng cảm giác vẫn dễ chịu.

Rất chậm rãi, ánh mắt của Tưởng Nhược Nam rơi xuống người Cận Thiệu Khang. Chẳng còn cách nào, xe có rộng cũng chỉ rộng bằng chừng ấy, mà người bên cạnh nàng lại như một vật thể phát sáng, vô thức thu hút ánh nhìn của người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay hắn mặc một chiếc cẩm bào, cổ tròn màu xanh, kiểu dáng đơn giản, chỉ có ống tay, cổ áo, dưới vạt áo là dùng chỉ màu vàng thêu những chi tiết nhẹ nhàng, thắt lưng cùng màu, chỉ vàng quấn biên, ở giữa khảm một viên minh châu sáng bóng, thoải mái song cũng không kém phần cao quý.

Hắn búi một búi tóc nhỏ trên đầu, dùng một chiếc trâm ngọc có màu trắng như màu mỡ cừu để cố định, màu trắng sáng bóng của chiếc trâm càng làm nổi bật mái tóc mượt mà đen nhánh của hắn, nhìn mịn như nhung.

Da của hắn có lẽ do nhiều năm chinh chiến bên ngoài nên có màu nâu đồng rất đẹp, nhưng nước da khỏe khoắn, mịn và nhẵn, không có những thứ tạp nham như trứng cá. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vầng trán rộng, sống mũi cao, chiếc cằm kiên nghị, đôi môi mím chặt, từng đường nét trên mặt chỗ nào cũng như muốn nói rõ một điều rằng, đây là một người vô cùng nghiêm khắc và cẩn trọng. Đường nét nơi khóe miệng kia nhìn vô cùng cương quyết, giống như bị cố định vậy, không hy vọng nó sẽ có thay đổi gì. Tưởng Nhược Nam rất hoài nghi, hắn lớn bằng từng này rồi không biết đã bao giờ hé miệng vui vẻ cười hết cỡ bao giờ chưa?

Có lẽ do ánh mắt chăm chú của Tưởng Nhược Nam, đôi lông mi dày và đen của Cận Thiệu Khang khẽ động đậy, sau đó chầm chầm quay sang nhìn nàng, đôi đồng tử màu nâu nhưng ánh nhìn lạnh nhạt, những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ xe nhuộm vàng hàng lông mi ấy. Màu vàng rực rỡ, thật khiến người ta nhức mắt.

 

Loading...