Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-21 21:55:04
Lượt xem: 3
Vì vậy, “sớm tối thỉnh an” là hành vi rõ ràng nhất thể hiện sự tôn trọng của nàng dành cho Thái phu nhân, làm sao nàng có thể từ bỏ được?
Sau khi chải đầu trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đem theo Hồng Hạnh, Ánh Tuyết, Liên Kiều và Hoa Thanh, tất cả bốn a hoàn đi về phía Tùng Hương viện của Thái phu nhân.
Tùng Hương viện, tên sao nghĩa vậy, trước viện tử trồng rất nhiều cây tùng quanh năm xanh tốt, một màu xanh thẫm đầy sức sống.
Mấy tiểu a hoàn đang ngồi chơi dưới hành lang trong viện tử, thấy Tưởng Nhược Nam đem theo a hoàn đi tới thì sững lại, sau đó một tiểu nha đầu tầm mười ba mười bốn tuổi đứng dậy đi về phía cửa thông báo: “Phu nhân đến rồi!” Thông báo xong, nhìn ra phía sau nàng cười cười.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy cô ta nhìn Ánh Tuyết, liền biết ngay tiểu nha đầu này với Ánh Tuyết có quen biết.
Tấm rèm màu đỏ thả trước cửa được vén lên, Tưởng Nhược Nam đưa đám a hoàn đi vào trong.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi đàn hương rất nồng.
Trong phòng vốn đang cười nói vui vẻ, nhưng sau khi Tưởng Nhược Nam bước vào, thì giống như chiếc máy hát bị dứt nguồn điện đột ngột, âm thanh tắt lịm.
Thái phu nhân mặc một chiếc áo lụa màu xanh thẫm thêu hoa, phía dưới là chiếc váy màu phỉ thúy hoa dây, ngồi ở vị trí chính giữa, tay cầm tách trà, khi Tưởng Nhược Nam bước vào, bà cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu di thái thái, Vương thị, Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt đã ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh có trà cùng đồ điểm tâm, rõ ràng họ đã tới được một lúc rồi.
Vương thị nhìn Tưởng Nhược Nam cười mà như không cười: “Tẩu tẩu dậy muộn thế, vết thương còn đau lắm không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, hôm qua Hồng Hạnh nói cho nàng biết, Vương thị chính là biểu tỷ của Vu Thu Nguyệt, nàng cũng mỉm cười điềm đạm nhìn Vương thị, nói: “Vết thương vẫn còn hơi đau, chải đầu rửa mặt đều phải cẩn thận để tránh nó, vì vậy mới đến muộn.” Nói xong quay về phía Thái phu nhân cung kính hành lễ: “Mong mẫu thân lượng thứ!”
Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh Vu Thu Nguyệt khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng là dậy muộn, lý do thật hay ho!”
Tưởng Nhược Nam biết Cận Yên Nhiên là con gái duy nhất của Thái phu nhân, cũng là đứa con gái được bà hết sức yêu quý, nên nàng coi như không nghe thấy những lời cô ta vừa nói.
Thái phu nhân đặt tách trà trên tay xuống, điềm đạm đáp: “Chẳng phải ta đã nói con đang bị thương nên hãy ở phòng tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không cần qua đây rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-18.html.]
Tưởng Nhược Nam cụp mắt cúi đầu, bộ dạng vô cùng khiêm tốn cung kính: “Đến thỉnh an mẫu thân là bổn phận của con dâu, sao có thể vì chút thương tích nhỏ nhoi mà bỏ qua được? Đây là đạo lý của người làm con.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi ánh mắt trong phòng này đều đồng loạt quay về phía nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng vậy. Hồi sau, Cận Yên Nhiên cười phì một tiếng, “Đạo lý? Hai từ này mà lại có thể thốt ra được từ miệng tỷ sao?”
Tưởng Nhược Nam chầm chậm quay đầu lại, nhìn Cận Yên Nhiên với ánh mắt hết sức tội nghiệp, dịu giọng đáp: “Tiểu cô, ta biết trước kia ta có chút quá đáng, nhưng giờ ta đã biết sai rồi. Có câu, ‘đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại’, tiểu cô là người hiểu biết, sao lại không thể cho ta một cơ hội để sửa chữa chứ?” Cận Yên Nhiên là ái nữ của Thái phu nhân, đương nhiên không thể đối đầu với cô ta như trước kia được nữa.
Từ những lời cô ta nói ngày hôm qua, Tưởng Nhược Nam nhận thấy cô nương này không phải người tâm địa xấu, có lẽ do được sinh ra ở một gia đình võ tướng, nên tính tình thẳng thắn, coi cái ác như kẻ thù, những người có tính cách như vậy thì cần phải dùng sự mềm mỏng để hóa giải, cô ta luôn đứng về phía Vu Thu Nguyệt, chẳng phải vì nhìn bề ngoài Vu Thu Nguyệt lúc nào cũng dịu dàng như một kẻ yếu thế đấy sao?
Vậy thì giờ cô hãy nhìn ta xem, ta cũng là kẻ yếu đuối rồi…
Cận Yên Nhiên nhìn bộ dạng đáng thương của Tưởng Nhược Nam, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, lông mao dựng ngược, Cô ta chỉ Tưởng Nhược Nam, khóe miệng giật giật, bộ dạng trông vô cùng kỳ quái: “Tỷ… Tỷ đang giở trò gì thế hả?”
Tưởng Nhược Nam vẻ mặt buồn phiền, nàng nhìn Cận Yên Nhiên một cái, rồi cúi đầu xuống: “Ta có thể giở trò gì? Đều tại ta trước kia không biết nặng nhẹ tốt xấu, nên giờ có thay đổi cũng chẳng ai tin.”
Triệu di thái thái ngồi bên cạnh đang uống trà, vừa nghe xong câu này, do bất cẩn nên để b.ắ.n một chút nước trà ra ngoài. Vương thị mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Nam kinh ngạc há hốc miệng, còn Vu Thu Nguyệt ngồi đối diện thì nhìn nàng với ánh mắt hồ nghi.
Người phụ nữ trước mắt họ thật sự là Tưởng Nhược Lan ư? Sao cô ta có thể nói ra những lời như thế…
Chỉ riêng Thái phu nhân vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường, “Biết sai có thể sửa, đấy là chuyện tốt, hy vọng cô nói được thì làm được!”
“Con hiểu ạ.”
“Ngồi xuống đi, Liễu Nguyệt, dâng trà!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế thứ hai bên tay phải, phía dưới Thái phu nhân, quy tắc trong phủ An Viễn Hầu, mỗi người đều có một vị trí cố định, cho dù người đó không đến, cũng không ai được ngồi vào chỗ trống.
Vị trí đầu tiên đương nhiên thuộc về An Viễn Hầu, hắn không đến, vì vậy chỗ đó trống, phía bên tay trái là Cận Yên Nhiên, Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười dịu dàng, da đầu Cận Yên Nhiên lại thấy ngứa ngáy.
Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam nói: “Hầu gia lệnh cho cô học quy tắc, lát nữa ta sẽ cho hai ma ma đến viện tử của cô, mỗi ngày học hai canh giờ. Trong bữa tiệc trà mười ngày sau, ta sẽ mời các thái phu nhân trong kinh thành tới dự, nếu cô có thể qua được buổi sát hạch thì ta sẽ để cô tham dự, nếu không qua, trong buổi tiệc trà hôm ấy, cô đành ở lại trong viện tử của mình thôi!”