Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:30:42
Lượt xem: 3
Nụ cười của Hoàng hậu cứng lại trên khóe môi, người nhìn Tưởng Nhược Nam một lát, khẽ nói: “Ngươi không sợ mình sẽ giống như phi tần nhảy hồ tự vẫn kia sao?”
Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, từ tốn đáp: “Hoàng hậu, Nhược Lan biết lòng người hiểm ác, nhưng Nhược Lan chưa bao giờ sợ hãi trước những điều này bởi vì Nhược Lan đi ngay ngồi thẳng, dù đối mặt với bất kỳ ai cũng hiên ngang không sợ hãi. Nhưng một khi thần phụ đã làm việc xấu, sau này mỗi lúc đối mặt với Thục phi, thần phụ không thể bình thản được nữa, bởi vì thần phụ sẽ lo sợ, đến khi ấy, Thục phi có thể đối phó với thần phụ rất dễ dàng. Đôi khi, con người không thua vào tay kẻ khác mà thua chính bản thân mình. Thần phụ phải luôn giữ tấm lòng trong sạch, không hổ thẹn, mới có dũng khí đối mặt với tất cả những chuyện ấy, mới có tự tin để ứng phó với mọi chuyện.”
Hoàng hậu nghe vậy thì trầm mặc rất lâu, một lúc sau mới nói: “Bổn cung mệt rồi, ngươi lui ra trước đi.”
Tưởng Nhược Nam lui ra rồi, cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu là Ninh Hinh tức giận nói: “Không ngờ Hầu phu nhân lại không biết phân biệt tốt xấu như thế. Nương nương đối với nàng ta tốt như vậy, chẳng qua chỉ bảo nàng ta làm chút việc nhỏ, nàng ta lại dám vờ hồ đồ với nương nương!”
Hoàng hậu đứng dậy, nhìn về phía Tưởng Nhược Nam vừa rời đi, khẽ đáp: “Không thể nói thế được, hôm nay nàng ta không vì bản thân mà hại Thục phi thì sau này cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà đến hại bổn cung. Nếu hôm nay nàng ta nhận lời với bổn cung, có lẽ bổn cung sẽ vui mừng một lúc, nhưng sau này tuyệt đối không bao giờ tin tưởng nàng ta nữa. Nàng ta từ chối, lại khiến bổn cung cho rằng nàng ta là người có thể tin được, nắm trong tay y thuật cao siêu, sau này sức khỏe của bổn cung và Hoàng tử có thể yên tâm giao vào tay nàng ta rồi.”
Hoàng hậu từ từ quay người, nhìn vào mình trong gương đồng: “Con người ta không thua vào tay kẻ khác, mà thua chính bản thân mình...” Hoàng hậu cười cười, lẩm bẩm: “Thật ngưỡng mộ, tới giờ mà nàng ta còn giữ được trái tim thuần khiết như thế.”
Tưởng Nhược Nam ra khỏi Khôn Ninh cung rồi mới có thể hít thở bình thường trở lại, gió lạnh thổi tới, nàng bất giác rùng mình, lúc này mới nhận ra, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong hoàng cung quả nhiên là không đơn giản, hại c.h.ế.t một người cứ dễ dàng như bóp c.h.ế.t con kiến vậy. Nàng không thể đạt được đến cảnh giới như thế. Nền giáo dục mà nàng được hưởng không cho phép nàng khinh rẻ mạng người, huống hồ lại còn là một sinh mệnh nhỏ vô tội. Nàng có ghét Thục phi tới đâu cũng không thể xuống tay với đứa trẻ trong bụng nàng ta. Còn Thục phi có ghi hận với nàng trong lòng hay không, nàng tự có cách để đối phó.
Nàng đưa tay lên lau mồ hôi, đang chuẩn bị rời đi, phía sau bỗng vang lên giọng nói.
“Tưởng Nhược Lan, da mặt nàng cũng thật dày đấy!”
Giọng nói quen thuộc tới mức khiến Tưởng Nhược Nam giật nảy mình. Vô thức, nàng nấp vội sau phiến đá.
“Nàng định trốn gì chứ, thấy trẫm còn không mau quỳ, phải chăng muốn trẫm trị tội bất kính!”
Tưởng Nhược Nam lúc này mới bước từ sau phiến đá ra, nhìn người trước mặt mình. Long bào màu vàng, trên cổ còn đeo một dây châu màu huyết dụ, trang nghiêm cao ngạo, khí thế bất phàm, chẳng phải là Cảnh Tuyên Đế thì là ai!
Gặp lại hắn lần nữa, nàng không còn dũng khí của lần lớn tiếng chửi mắng kia nữa, nghĩ tới sự bất kính của mình trước đó, Tưởng Nhược Nam thậm chí còn hơi lo sợ. Nàng bước khỏi phiến đá, hành lễ với hắn, nhưng vì muốn giữ thể diện cho mình, nàng không quỳ xuống, chỉ khuỵu gối hành lễ mà thôi.
Cảnh Tuyên Đế nhìn bộ dạng ngang bướng của nàng, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên cười, sau đó quay đầu lại nháy mắt với Hoàng công công. Hoàng công công hiểu ý, lại giống như lần trước, đưa hai a hoàn của Tưởng Nhược Nam đi.
Tưởng Nhược Nam thấy vậy, lòng bỗng đánh một hồi chuông cảnh giác, giật lùi về phía sau hai bước, lên tiếng phủ đầu: “Hoàng thượng, nếu người còn có những hành vi không quy củ lễ nghi với thần phụ, thần phụ nhất định sẽ bẩm báo lại cho Thái hậu biết. Thần phụ sẽ làm lớn chuyện này, đến khi ấy, đừng trách thần phụ không nể mặt Hoàng thượng!”
Cảnh Tuyên Đế khẽ cười, đôi mắt đào hoa trở nên vô cùng mê hoặc đẹp đẽ dưới ánh mặt trời, hắn bước lên phía trước một bước: “Bẩm báo Thái hậu? Vậy có nói cho Thái hậu biết những lời đại nghịch bất đạo mà hôm đó nàng nói với trẫm không?” Nhìn bộ dạng á khẩu không thể đối đáp của Tưởng Nhược Nam, nụ cười trên môi Cảnh Tuyên Đế càng sâu hơn, “Còn nữa, nếu thật sự làm to chuyện này thì danh dự của nàng cũng bị hủy hoại. Đến khi ấy để bảo vệ thể diện của hoàng gia, chỉ còn cách ban c.h.ế.t cho nàng, sau đó mọi tội lỗi đều đổ hết lên người nàng, nàng thật sự muốn làm thế ư?”
“Hoàng thượng, con giun xéo mãi cũng phải quằn, cho dù là chết, thần phụ cũng phải khiến Hoàng thượng sứt đầu mẻ trán!” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, căm hận nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-155.html.]
“Ha ha...” Cảnh Tuyên Đế phá lên cười lớn, vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái, “Trẫm thật sự muốn biết nàng làm thế nào để khiến trẫm sứt đầu mẻ trán!” Nói rồi lại bước lên phía trước một bước.
Tưởng Nhược Nam thấy hắn mỗi lúc mỗi áp lại gần, sắc mặt trắng bệch, liên tục giật lùi về phía sau, nhất thời không để ý, trẹo chân một cái, ngã sang bên. Cảnh Tuyên Đế vội vàng bước lên, giơ tay ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Mùi Long Diên hương nhàn nhạt xộc vào mũi, Tưởng Nhược Nam bất giác nhớ lại sự sỉ nhục mà hắn đã từng làm với mình, còn cả nụ hôn thô lỗ kia nữa, sắc mặt càng trắng bệch hơn, hai mắt nhất loạt mở to, toàn thân run lẩy bẩy: “Buông ra, mau buông ra!” Giọng nàng cuống quýt và tràn ngập sự sợ hãi.
Đôi lông mày của Cảnh Tuyên Đế chau chặt, nhưng rồi ngay lập tức buông nàng. Tưởng Nhược Nam không ngờ hắn lại buông mình ra, nhất thời không giữ vững trọng tâm, loạng choạng mấy bước mới đứng được. Cảnh Tuyên Đế đứng bên cạnh giơ tay ra mấy lần định đỡ nàng, nhưng đều cố gắng kìm lại, cho đến khi nàng đứng vững, hắn mới thu tay về, lặng lẽ giật lùi lại phía sau hai bước.
“Nàng sợ trẫm thế sao?” Hắn nhìn khuôn mặt nàng.
Tưởng Nhược Nam sao dám chuyện phiếm với hắn, thấy hắn thả mình ra, nàng vội nói: “Nếu Hoàng thượng không còn chuyện gì khác, thần phụ xin cáo lui trước.” Nói rồi vội vội vàng vàng hành lễ với hắn, quay người đi luôn.
Vừa đi được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng hét giận dữ của Cảnh Tuyên Đế: “Đứng lại!”
Tưởng Nhược Nam thất kinh, bước chân chậm lại, nhưng ngay sau đó, nàng lại vội vã bước về phía trước như không thể khống chế được, hơn nữa còn càng bước càng nhanh, sải chân càng rộng hơn. Giờ nàng chẳng màng gì hết, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi tên yêu tinh bên cạnh.
Nhưng phía sau lại vang lên bước chân gấp gáp của Cảnh Tuyên Đế, lập tức, cổ tay nàng bị túm chặt.
“Trẫm bảo nàng đứng lại, nàng lại dám coi lời của trẫm như gió thoảng bên tai?” Cảnh Tuyên Đế nghiêm giọng nói.
Tưởng Nhược Nam hất ra mấy lần mà không được, nàng nhìn quanh, vội vàng nói: “Hoàng thượng, chỗ này cách Khôn Ninh cung rất gần, người không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Cảnh Tuyên Đế không kìm được phá lên cười: “Vừa rồi chẳng phải nàng muốn làm to chuyện hay sao, vậy tại sao còn sợ người khác nhìn thấy?” Thấy nàng cuống quýt như sắp khóc tới nơi, Cảnh Tuyên Đế mềm lòng, hạ giọng nói: “Nàng đừng đi vội, ta có chuyện muốn nói với nàng, nàng nhận lời đi rồi ta buông.”
Tưởng Nhược Nam sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải nhận lời: “Vâng, được.”
Cảnh Tuyên Đế buông tay, nhìn nàng xoa xoa cổ tay giật lùi về phía sau mấy bước, giống như vừa thoát kiếp nạn, đôi lông mày rậm của hắn cau lại, nhưng không áp sát nàng nữa.
“Chẳng phải nàng nói có dũng khí đối mặt với tất cả, tự tin rằng có cách đối phó với mọi chuyện sao? Nhìn bộ dạng này của nàng...” Hắn khẽ hừ một tiếng, trong lòng rất không vui.
Tưởng Nhược Nam ngẩn người, những lời hắn vừa nhắc lại nghe quen quá, chẳng phải là những lời nàng vừa nói với Hoàng hậu ư?
“Sao Hoàng thượng biết? Lẽ nào người vẫn đứng ở ngoài từ nãy tới giờ? Sao không thấy ai thông truyền?” Tưởng Nhược Nam run rẩy, vậy những lời Hoàng hậu nói với nàng chẳng phải đã bị Hoàng thượng nghe thấy rồi ư? Hoàng hậu vẫn luôn đối tốt với nàng, nàng không muốn Hoàng hậu gặp xui xẻo.
Cảnh Tuyên Đế lại hừ một tiếng, không trả lời. Hắn biết Tưởng Nhược Nam đang ở chỗ Hoàng hậu nên cố ý đến đó. Khi nô tài muốn truyền báo, hắn nhất thời nổi hứng, không cho lên tiếng, muốn xem xem khi đột ngột nhìn thấy hắn, Tưởng Nhược Nam sẽ có phản ứng thế nào; không ngờ mới đi tới nội điện, liền nghe thấy Hoàng hậu và Tưởng Nhược Nam đang nói chuyện.