Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:29:51
Lượt xem: 2

Tưởng Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ, Vu Thu Nguyệt chẳng phải rất yêu Hầu gia ư? Sao lại đưa một cô gái khác lên giường hắn? Lẽ nào vì lợi ích của bản thân mà tới người cô ta thương yêu nhất cô ta cũng quyết nhường nhịn, chia sẻ? Thật không thể hiểu nổi!

Lẽ nào đây là phương thức sinh tồn của phụ nữ thời cổ đại? Đúng là quá bi ai!

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái phu nhân sau khi biết chuyện này đã vô cùng tức giận, thân là thiếp thất mà dám dùng mê hương để mê hoặc Hầu gia, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì Hầu phủ chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ? Với tính khí của Thái phu nhân, không nghiêm phạt không được, nhưng nghĩ tới việc cô ta đang mang thai bà cũng nín nhịn, chỉ gọi Vu Thu Nguyệt đến giáo huấn một hồi.

Ngay sau đó Thái phu nhân hạ nghiêm lệnh, bất kỳ người nào trong phủ cũng không được nhắc tới chuyện này nữa, nếu kẻ nào dám lắm điều, quyết không tha.

Chuyện này mặc dù cũng yên do lệnh của Thái phu nhân, nhưng có những thứ thay đổi thì cũng đã thay đổi. Từ ngày hôm ấy, một thời gian rất dài, dù Thái phu nhân có yêu cầu Cận Thiệu Khang tới thăm Vu Thu Nguyệt với lý do gì, hắn cũng không bước chân vào Cẩm Tú viện.

Năm ngày sau, thương tích trên người Tưởng Nhược Nam đã đỡ hơn rất nhiều, đúng lúc nàng chuẩn bị vào cung, trong cung đột nhiên cho truyền nàng vào. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Tưởng Nhược Nam giật nảy mình sợ hãi.

Từ quý phi bị ra máu!

Hiện tượng ra m.á.u tức là thai phụ đột nhiên bị chảy m.á.u trong thời kỳ mang thai, nhiều khi đó chính là dấu hiệu của việc xảy thai. Ở thời hiện đại, khi bị ra m.á.u thì tới bệnh viện tiêm vài mũi uống ít thuốc là có thể an thai, nhưng ở thời mà y thuật còn chưa phát triển này, một khi xuất hiện hiện tượng chảy máu, tám chín phần là sẽ xảy thai.

Từ quý phi đang mang long thai, giờ lại xuất hiện tình trạng chảy máu, chuyện này lớn rồi đây!

Tưởng Nhược Nam vội vội vàng vàng vào cung, khi tới Vĩnh Hòa cung, thấy Hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu cùng một vài phi tần đều đã có mặt ở đó. Mấy thái y do Lưu thái y dẫn đầu đang bận rộn chẩn mạch cho Từ quý phi, Từ quý phi nằm trên giường, thầm khóc thút thít.

Sau khi vào, Tưởng Nhược Nam thỉnh an Hoàng đế và những người khác. Khi đối mặt với Hoàng đế, Tưởng Nhược Nam run rẩy, nhưng Cảnh Tuyên Đế có lẽ đang lo lắng cho Từ quý phi nên chỉ nhìn nàng một cái rồi điềm đạm nói: “Bình thân”, không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào khác.

Tưởng Nhược Nam lặng lẽ thở phào, đang chuẩn bị tìm cung nữ Thược Dược để hỏi rõ tình hình, thì Từ quý phi nằm trên giường nhìn thấy nàng, lập tức khóc, “Xoạt” một tiếng ngồi dậy, chỉ vào Tưởng Nhược Nam, giọng nói sắc như dao: “Là ngươi! Nhất định là ngươi! Ngươi đã ngầm ám hại bổn cung!”

Tất cả mọi người đều bị những lời nói của Từ quý phi làm cho sợ hãi giật nảy mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu ra làm sao. Tưởng Nhược Nam có cảm giác như mình đang đi trên đường thì bị sét đánh trúng, quá bất ngờ, quá thần bí và cũng quá vô tội!

Hai mắt nàng cứ nhìn chằm chằm Từ quý phi, xua xua tay: “Không liên quan tới thần phụ, thời gian này thần phụ không vào cung!”

“Tưởng Nhược Lan, ngươi còn muốn phủ nhận!” Từ quý phi hét lên, “Trước đây bổn cung vốn đang rất tốt, cho dù nôn nhiều nhưng chưa từng xảy ra hiện tượng này. Lưu viện sử vẫn nói tình hình thai nhi ổn định, nhưng sau khi dùng các phương pháp thực liệu của ngươi lại đột nhiên bị chảy máu, ngươi còn dám nói không liên quan tới ngươi! Nhất định là ngươi đã giở trò khi dùng phương pháp thực liệu cho ta! Muốn mưu hại hoàng tự?”

Mưa hại hoàng tự! Bốn chữ này giống như tiếng sấm giữa trời quang, khiến tất cả mọi người đều ngẩn hết cả ra.

Mưa hại hoàng tự! Nhẹ thì rơi đầu, nặng thì lăng trì!

Thái hậu là người đầu tiên phản ứng lại, bà bước lên trước một bước, nhìn Từ quý phi trầm giọng nói: “Từ quý phi, mưu hại hoàng tự là tội nghiêm trọng tới mức nào, khi chuyện còn chưa được làm rõ, không được ăn nói hồ đồ! Thời gian này Nhược Lan không vào cung mọi người đều biết, không biết Từ quý phi dựa vào cái gì mà nói Nhược Lan ám hại mình? Nếu chỉ dựa vào sự suy đoán của ngươi mà muốn buộc tội cho Nhược Lan, ai gia là người đầu tiên phản đối!”

Từ quý phi khóc lóc đáp: “Thái hậu, thần thiếp mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng từ sau khi thần thiếp dùng thực đơn do cô ta kê, bụng dưới luôn căng trướng, vì hàng ngày có thái y tới chẩn mạch nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường nên thần thiếp vẫn cho rằng hiện tượng đó là bình thường. Nhưng không ngờ sự căng trướng này càng lúc càng nghiêm trọng, đến hôm qua thì đột nhiên chảy máu. Những chuyện này, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh thần thiếp đều biết cả!”

Lúc này, cung nữ Thược Dược đi tới quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, “Hoàng thượng, những gì nương nương nói đều là thật, thời gian này phần bụng dưới của nương nương luôn căng tức, có mấy lần buổi tối còn đau không ngủ được. Do hàng ngày thái y chẩn mạch đều nói tình hình ổn định, không có hiện tượng bất thường, nên nương nương mới không để ý, giờ nghĩ lại, việc bị căng trướng bụng dưới đúng là rất đáng ngờ.”

Những lời của Thược Dược như khơi gợi lại chuyện đau lòng của Từ quý phi, đột nhiên nàng ta òa ra khóc thành tiếng, những thái y đứng bên đầu mướt mồ hôi, “Mong nương nương đừng kích động, như thế này càng không có lợi cho việc nghỉ ngơi!”

Nhưng trong lúc kích động, Từ quý phi hoàn toàn không để tâm tới những lời nhắc nhở của thái y, nàng ta đột nhiên vùng vằng xuống giường, run rẩy đi tới trước mặt Cảnh Tuyên Đế, hai chân bỗng mềm nhũn, lao vào lòng hắn, Cảnh Tuyên Đế sợ nàng ta bị thương, vội vàng ôm lấy.

Từ quý phi ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, nước mắt lã chã rơi, khóc rất bi thương: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp mong ngày mong đêm, khó khăn lắm mới có được hoàng tự, mặc dù thời kỳ mang thai rất vất vả, nhưng thần thiếp vẫn vui mừng. Không ngờ đến giờ này ngày này, con của thần thiếp và Hoàng thượng lại bị kẻ gian hãm hại, người nhất định phải đứng ra đòi lại công bằng cho thần thiếp!” Nói rồi lại vùi mặt vào lòng Cảnh Tuyên Đế mà khóc.

Đột nhiên, Thược Dược đứng bên chỉ vào Từ quý phi mà hét: “Lại chảy máu, lại chảy m.á.u rồi!”

Mọi người nghe thấy thế liền nhìn theo, chỉ thấy vạt váy trắng của Từ quý phi vằn vện vết m.á.u đỏ, nhìn thật khiếp sợ, ngay lập tức có một phi tần cũng kêu thét lên. Từ quý phi thấy m.á.u ở vạt váy thì cũng kêu thét lên, sau đó là ngất đi.

Nội điện bỗng chốc trở nên hỗn loạn, Cảnh Tuyên Đế sầm mặt xuống, nghiêm giọng nói: “Ngoài Hoàng Hậu, Thái hậu và phu nhân An Viễn Hầu ra, những người còn lại lui cả đi!”

Đám phi tần lần lượt cáo lui.

Cảnh Tuyên Đế bế Từ quý phi lên giường, Lưu viện sử cùng mấy thái y khác, người thì bấm trung nhân, người thì châm cứu để cầm máu. Một lúc sau, Từ quý phi từ từ tỉnh lại. Khi tỉnh lại rồi, câu đầu tiên mà nàng nói là: “Đứa con yểu mệnh của ta...” Sau đó lại khóc.

Cảnh Tuyên Đế vội vàng hỏi Lưu viện sử: “Lưu viện sử, hoàng tự có giữ được không?”

Lưu viện sử bộ dạng khó xử: “Vi thần không dám chắc chắn!”

Vừa nghe xong lời này, tâm trạng Từ quý phi càng thêm kích động, bắt đầu khóc nấc thành tiếng rồi túm lấy Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, chính là Tưởng Nhược Lan đã ám hại thần thiếp, Hoàng thượng, mau đưa cô ta ra ngoài, dùng nghiêm hình chắc chắn cô ta sẽ phải khai!”

Thái hậu tức giận quá: “Từ quý phi không được ăn nói hàm hồ, ngươi muốn dùng hình bức cung Nhược Lan ư?”

Hoàng hậu cũng đi đến bên Từ quý phi, hạ giọng an ủi: “Muội muội phải bình tĩnh, bổn cung có thể hiểu được tâm trạng lúc này của muội muội, nhưng nếu nói chuyện này do phu nhân An Viễn Hầu gây ra, bổn cung không tin. Hầu phu nhân có ý đồ gì mà phải mưu hại hoàng tự chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-153.html.]

Từ quý phi nước mắt lưng tròng, ngước lên nhìn Hoàng hậu, nghiến răng đáp: “Ngoài cô ta ra thì còn ai nữa? Chỉ cô ta mới có những y thuật cao siêu mà không ai biết, nếu cô ta muốn ám hại thần thiếp, thì thần không biết quỷ không hay. Còn về lý do, thiếp cũng không chỉ ra được, có lẽ cô ta vẫn còn hận muội muội Từ Uyển Thanh, hoặc có thể...” Ánh mắt nàng ta bỗng lóe sáng: “Hoặc có thể bị người ta sai bảo không chừng... Tóm lại, phải giao cho Đại Lý tự điều tra kĩ càng!”

Hoàng hậu nghe vậy thì mặt thoáng biến sắc, nhưng Từ quý phi làm như không nhìn thấy, quay sang Lưu viện sử: “Lưu viện sử, sức khỏe bổn cung trước nay do Lưu viện sử Chăm sóc, ngài nói đi, từ xưa tới nay, tình trạng sức khỏe của bổn cung thế nào? Liệu có thể xảy ra hiện tượng như hôm nay không?”

Cảnh Tuyên Đế đầu tiên là quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam từ nãy vẫn im lặng đứng một bên, sau đó nói với Lưu viện sử: “Lưu viện sử, hãy trả lời câu hỏi của Từ quý phi.”

Lưu viện sử trầm ngâm hồi lâu, cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, mạch tượng của quý phi nương ngương từ xưa tới nay bình ổn. Mặc dù trước kia do ốm nghén mà mạch tượng có phần suy yếu, nhưng tình trạng thai nhi vẫn ổn định. Theo lý mà nói, ngoài chịu tác động của ngoại lực, có lẽ sẽ không thể xảy ra tình trạng như bây giờ.”

Lời Lưu thái y vừa thốt ra, Từ quý phi cụp mắt, còn Tưởng Nhược Nam lại để ý thấy cơ thể Thược Dược đứng cạnh đó không xa bất giác khẽ run lên, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

“Hoàng thượng nghe thấy rồi đấy, trong cung làm gì có ai dám bất kính với thần thiếp? Thần thiếp sao có thể chịu tác động của ngoại lực chứ? Thần thiếp một ngày ba bữa đều do Tưởng Nhược Lan sắp xếp, ngoài thuốc do thái y viện mang tới thì là ăn đồ ăn do Tưởng Nhược Lan chỉ định. Thuốc của thái y viện đương nhiên không thể có vấn đề rồi, vậy không phải Tưởng Nhược Lan thì là ai nữa?” Từ quý phi kéo Hoàng đế khóc lóc.

Thái hậu bất giác lên tiếng: “Đều là các phương pháp thực liệu, sao có thể có hại cho sức khỏe chứ?”

Từ quý phi đáp: “Những phương pháp thực liệu đó thần thiếp chưa từng nghe nói đến, chưa từng thấy bao giờ. Trước kia vì tin Hầu phu nhân nên mới không nghi ngờ gì, lập tức dùng ngay; nhưng giờ nghĩ lại, những phương pháp này ai biết có vấn đề gì không? Theo thần thiếp biết, trong thời kỳ mang thai có những thực phẩm không được ăn, Tưởng Nhược Lan hiểu biết hơn chúng ta về mặt này, có lẽ cô ta biết những thứ mà chúng ta không biết cũng nên!”

Nghe những lời này của Từ quý phi, cả Hoàng hậu và Thái hậu đều im lặng, muốn nói đỡ cho Tưởng Nhược Nam nhưng không tìm được câu phản bác nào có sức nặng. Nói thật thì, nếu người mà Từ quý phi nhắm vào không phải Tưởng Nhược Nam, không chừng ngay cả Hoàng Hậu và Thái hậu cũng sẽ đồng ý với lập luận của nàng ta.

Ở thời đại Hoàng quyền lên ngôi này, thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót, họ không cần chứng cứ xác thực, chỉ cần có chút hoài nghi với ai đó, là lập tức lấy mạng người ta ngay.

Nghe tới đây, Cảnh Tuyên Đế mới quay sang Tưởng Nhược Nam, hỏi: “Tưởng Nhược Lan, tại sao ngươi không chịu lên tiếng, lẽ nào, những gì Từ quý phi nói đều là sự thật sao?”

Từ quý phi đang khóc lóc cũng phải kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, thầm nghĩ bản thân đã nói rõ ràng tới như vậy, theo lý thì dù Tưởng Nhược Lan có là nhất phẩm phu nhân, nhưng liên quan tới tội mưu hại hoàng tự cũng phải lôi ra ngoài giao cho Đại Lý tự điều tra trước. Một khi rơi vào Đại Lý tự rồi, dù Tưởng Nhược Lan có rủa sạch được hiềm nghi, lúc ấy, không c.h.ế.t cũng đã bị lột da!

Nhưng dường như Hoàng thượng đang cho cô ta cơ hội để giải thích? Câu này nếu là Thái hậu nói nghe còn có lý, nhưng tại sao lại là Hoàng thượng nói? Từ quý phi đột nhiên nhớ ra quan hệ giữa Hoàng thượng va An Viễn Hầu, trong lòng thầm than mình thiếu sót. Sao lại quên An Viễn Hầu là người được Hoàng thượng trọng vọng hiện nay chứ? Hoàng thượng đương nhiên phải nể mặt hắn ta rồi!

Có điều Từ quý phi cũng không lo lắng, căn bản nàng ta không tin rằng Tưởng Nhược Lan có thể chứng minh được sự trong sạch của mình. Chuyện nàng ta bị chảy m.á.u là sự thật, sắp không giữ được hoàng tự cũng là sự thật, Tưởng Nhược Lan có biện giải thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật ấy.

Phía bên này, ban đầu Tưởng Nhược Nam cũng sợ hãi trước sự vu khống của Từ quý phi, mưu hại hoàng tự, đây không phải chuyện nói ra cho vui. Nhưng nghe mãi nghe mãi, nàng dần dần bình tĩnh, cẩn thận suy xét lại mọi việc.

Đầu tiên, những phương pháp thực liệu của nàng tuyệt đối không thể có vấn đề gì. Đấy là những thực đơn, món ăn mà các nhà dinh dưỡng chuyên dùng riêng cho thai phụ, sao có thể ăn vào khiến thai phụ ra m.á.u chứ?

Nhưng những lời của Lưu viện sử lại chứng minh, sức khỏe của Từ quý phi không có vấn đề, xem ra hiện tượng chảy m.á.u này không phải do tình trạng sức khỏe gây nên.

Khả năng duy nhất là ngoại lực, có lẽ hai ngày này Từ quý phi bị ngoại thương hoặc đụng vào đâu đấy. Vừa rồi khi Lưu viện sử nói, phản ứng của Thược Dược chẳng phải rất đáng ngờ ư?

Vì vậy Tưởng Nhược Nam bạo gan đoán, có lẽ Từ quý phi không cẩn thận để bị ngoại thương, dẫn đến chảy máu. Nàng ta sợ chọc giận Hoàng thượng nên đương nhiên phải tìm người chịu tội thay mình. Mà muội muội của nàng ta lại từng có khúc mắc với nàng, việc ăn uống của nàng ta do nàng chăm lo, đương nhiên nàng là người chịu tội thay thích hợp nhất, vừa giúp nàng ta hả giận, vừa có thể đẩy sạch trách nhiệm cho nàng, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích ư?

Tưởng Nhược Nam nhìn Từ quý phi cười nhạt, nàng ta suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng lại quên mất nguyên nhân khiến muội muội mình bị cấm túc?

Tưởng Nhược Nam nàng sao có thể dễ bị người khác bắt nạt như thế?

Nội điện tĩnh lặng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Tưởng Nhược Nam.

Thái hậu thấy Tưởng Nhược Nam chần chừ không đáp, bèn đi tới bên cạnh, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, “Nhược Lan, Hoàng thượng hỏi con đấy, đừng sợ, cứ từ từ nói!” Nói rồi cao giọng, “Chỉ cần ai gia còn sống một ngày, đừng hòng kẻ nào có thể đổ oan cho con!”

Từ quý phi dựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu: “Thái hậu, thần thiếp biết người rất thương Nhược Lan, nhưng long nhi trong bụng thần thiếp chẳng phải rất vô tội hay sao? Thần thiếp cũng không muốn đổ oan cho Hầu phu nhân, nhưng chuyện là thế, ngoài Hầu phu nhân thì ai có khả năng ấy? Ai có bản lĩnh ấy? Có thể làm chuyện này kín kẽ vậy, đến thái y cũng không phát hiện ra? Thái hậu, mong người hãy nể mặt thần thiếp vì sắp mất đi long nhi mà trả lại công bằng cho thần thiếp!”

Bị nàng ta nói vậy, nghe như Thái hậu đang thiên vị Nhược Lan rồi. Thái hậu tức tới mức đỏ cả mặt, nhưng nhất thời không tìm được lời nào để đối đáp.

Lưu viện sử và các thái y thấy Quý phi nhắc tới mình, bất giác nhìn nhau ra hiệu, không hẹn mà cung cúi gằm đầu muốn né tránh. Chuyện lần này lớn như thế, bọn họ không thể gánh vác nổi tránh nhiệm.

Hoàng hậu đứng bên điềm đạm lên tiếng: “Liệu có phải trong Vĩnh Hòa cung có kẻ đáng nghi không...”

Từ quý phi quả quyết đáp: “Hoàng hậu, nô tài trong cung của thần thiếp đều là những người đã theo thần thiếp nhiều năm rồi, rất đáng tin cậy. Chỉ có hai cung nữ được trực tiếp tiếp xúc với việc ăn uống của thần thiếp, là những người thần thiếp vô cùng tin tưởng, quyết không thể mưu hại thần thiếp được!”

Lúc này, Hoàng hậu cũng không biết nói gì nữa.

Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng, đúng là từng từ từng chữ đều như muốn ép nàng vào đường chết.

Cảnh Tuyên Đế nãy giờ vẫn đang chú ý tới Tưởng Nhược Nam, thấy nụ cười này của nàng, bất giác chau mày hỏi: “Tưởng Nhược Lan, ngươi cười gì thế? Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời, ngươi phải biết, đây là cơ hội duy nhất để ngươi giải thích!”

Tưởng Nhược Nam có chút bất ngờ quay sang nhìn hắn, chẳng phải hắn rất muốn lấy mạng nàng sao, đây không phải cơ hội rất tốt ư? Tại sao lại cho nàng cơ hội giải thích? Thật không thể hiểu được cấu tạo não của tên cẩu Hoàng đế này...

“Hoàng thượng, thần phụ cười chẳng có ý gì khác, thần phụ chỉ có một chuyện không thể lý giải nổi.” Tưởng Nhược Nam đáp.

Loading...