Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-22 19:47:09
Lượt xem: 4
Cận Yên Nhiên rất hào hứng, vừa nhìn thấy Tưởng Nhược Nam đã gọi nàng tới ngồi bên cạnh mình, còn Cận Thiệu Khang ngồi xuống vị trí đối diện họ.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng một lượt, cười nói: “Tẩu tẩu trang điểm thế này…” Nói rồi quay sang hỏi Cận Thiệu Khang: “Ca ca, huynh nói xem hôm nay tẩu tẩu có xinh không?”
Cận Thiệu Khang nhìn Tưởng Nhược Nam, mỉm cười, lúm đồng tiền bên phải lại thấp thoáng xuất hiện: “Hôm nay thì rất xinh đẹp.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu, cảm thấy rất muốn cười, xuyên không tới đây lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng được người ta khen xinh.
Chỉ là, cái gì mà “hôm nay thì…” “Con khỉ” này, đến khen mà cũng không để người ta được cảm thấy vui vẻ.
Chẳng bao lâu xe tới hoàng cung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước cửa cung rất nhiều xe ngựa, đủ loại đủ kiểu, to có nhỏ có, các đại thần quý nhân lần lượt xuống xe, tiến bước vào cung dưới sự dẫn dắt của thái giám, cung nữ.
Vương công đại thần xuống xe, gặp mặt nhau là cười cười nói nói, chào hỏi lẫn nhau. Riêng Cận Thiệu Khang, người đang rất được Hoàng thượng sủng ái này, đương nhiên là đối tượng để họ quan tâm, chăm sóc.
Trong chốc lát, bên tai Tưởng Nhược Nam vang lên đủ loại giọng nói, đều là kiểu máy móc, giống hệt nhau.
“An Viễn Hầu.”
“Cận đại nhân.”
Nàng lại nhìn Cận Thiệu Khang, thấy mặt hắn nở một nụ cười nhã nhặn, thong dong tự tại đáp lễ từng người, không để bất cứ ai trong bọn họ có cảm giác là bị bỏ rơi. Trong nháy mắt, hắn như đang đứng ở trung tâm của vùng ánh sáng.
Cận Thiệu Khang ung dung tự tại, nho nhã lịch thiệp như vậy Tưởng Nhược Nam chưa từng thấy bao giờ. Nàng bất giác thấy tò mò nhìn hắn lâu hơn bình thường.
Song, hắn quay đầu lại nhìn nàng, nhướn mày hỏi: “Nàng cứ nhìn ta mãi thế làm gì?”
Tưởng Nhược Nam thoáng đỏ mặt, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng, “Chỉ là thiếp tò mò, rõ ràng chàng đang cười, sao không thấy lúm đồng tiền xuất hiện?”
Nhắc đến mấy chữ lúm đồng tiền, Cận Thiệu Khang nghiêm mặt, “Nói năng linh tinh!” Nhưng khi quay mặt đi, hắn lại không kìm được mà cười. Lần này, lúm đồng tiền bên má lại thấp thoáng ẩn hiện, khiến một quý phu nhân đứng cạnh nhìn thấy bất giác đỏ mặt.
Vào cung, thái giám đưa các vương công đại thần tới điện Phụng Thiên, còn nữ quyến thì được cung nữ đưa tới cung Khôn Ninh.
Trong cung Khôn Ninh, đèn treo hoa kết rất rực rỡ. Ở đại điện đã có không ít phi tần, mệnh phụ đang ngồi. Người nào người nấy cũng y phục long trọng, trân châu lóng lánh, trong không khí đượm mùi thơm của phấn son, nhưng lại không nhìn thấy Hoàng hậu, có lẽ người còn đang chuẩn bị.
Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên đi vào, đầu tiên là tới thỉnh an các phi tần, sau đó lại tới lượt các mệnh phụ đến thỉnh an họ.
Trong đó có không ít người quen, mẫu thân của Lưu Tử Căng là Lưu phu nhân vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng kéo tay con gái là Lưu Tử Đồng tới gặp.
Hai mẹ con họ đều nhìn Tưởng Nhược Nam cười. Tưởng Nhược Nam thấy những nốt thâm trên mặt Lưu Tử Đồng đã hết, chỉ để lại dấu vết rất mờ, một thời gian nữa, chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn, bèn cười hỏi: “Lưu tiểu thư, hiệu quả lọ cao tôi đưa cho tiểu thư thế nào?”
Lưu Tử Đồng thoáng đỏ mặt rồi lập tức cười đáp: “Hiệu quả rất tốt… Cảm ơn phu nhân…” Sau đó thân mật kéo tay Tưởng Nhược Nam nhìn quanh, cười nói tiếp: “Tưởng… Phu nhân hôm nay rất xinh đẹp.” Đột nhiên cô ta nhớ ra, trong những bữa tiệc chính thức không được gọi thẳng tên họ của đối phương.
Tưởng Nhược Nam được khen nên cảm thấy lâng lâng tự phụ, “mặt dày” đáp: “Nói thế là sao, hôm nào mà ta chẳng xinh đẹp?”
Lời nàng vừa dứt thì nghe thấy tiếng cười nhạt vang lên, Tưởng Nhược Nam và hai mẹ con Lưu Tử Đồng nhìn về phía tiếng cười đó, thấy Từ Uyển Thanh và một đám quý nữ đang đứng ở xa, bọn họ đều liếc xéo về phía Tưởng Nhược Nam, che miệng hạ giọng thì thầm cười nói gì đó, tiếng cười của họ đầy vẻ trào phúng.
Cận Yên Nhiên vừa nhìn thấy cô ta thì chau mày, khẽ nói: “Là Từ Uyển Thanh, đi đâu cũng gặp phải cô ta, thật đáng ghét!”
Lưu Tử Đồng thấy trong giọng Cận Yên Nhiên chất chứa sự phiền chán thì không hiểu nguyên do, Cận Yên Nhiên kéo tay Lưu Tử Đồng, khẽ kể lại chuyện hai bên kết thù chuốc oán ngày hôm ấy.
Lưu Tử Đồng nhìn Từ Uyển Thanh một cái, khẽ chau mày: “Không ngờ cô ta lại hống hách như vậy!”
Phía bên kia Từ Uyển Thanh thấy Lưu Tử Đồng chau mày nhìn mình, rồi lại cúi xuống thì thầm gì đó với Cận Yên Nhiên, biết họ đang nói về mình, bèn đi về phía họ. Theo sau cô ta là đám quý nữ kia, vẻ mặt đều chờ xem kịch hay.
“Cận Yên Nhiên, ngươi lại đang nói xấu gì ta hả?” Từ Uyển Thanh nói với Cận Yên Nhiên, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tưởng Nhược Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-112.html.]
Cận Yên Nhiên đương nhiên cũng không tỏ ra bị lép vế: “Sao thế, Từ tiểu thư, ngươi có nhiều chuyện xấu nên sợ ta nói sao?”
Đám quý nữ xung quanh đều che miệng cười, vẻ mặt Từ Uyển Thanh như sắp nổ tung, trừng mắt lườm Cận Yên Nhiên: “Cận Yên Nhiên, ngươi ít ăn nói linh tinh đi, nếu không ta sẽ không để ngươi được yên đâu!”
“Từ Uyển Thanh, hôm nay là ngày gì mà cô cũng dám đến đây làm loạn hả?” Tưởng Nhược Nam bước lên một bước, giơ tay ra trước chặn lại, hành động của nàng đã tách hẳn Từ Uyển Thanh ra khỏi bọn họ. Nàng quay đầu nhìn cô ta cười nhạt nói tiếp: “Hay là trong mắt cô không có Hoàng hậu nương nương?”
Từ Uyển Thanh bị nàng đẩy nên phải giật lùi liền hai bước, trong lòng vô cùng tức giận, ngay lập tức buột miệng lớn tiếng: “Đồ nịnh bợ! Tưởng Nhược Lan, ngoài bợ đỡ người khác ra ngươi còn biết làm gì không hả, ngươi còn mặt dày dám đứng ở đây, ta thấy thật xấu hổ thay cho ngươi đấy!”
Nói rồi, như nhớ ra điều gì đó, bèn che miệng, cười đầy khoa trương: “Ồ, phải rồi, suýt thì quên, ngươi còn biết vung roi nữa!”
Đám quý nữ đứng bên Từ Uyển Thanh đều khá thân thiết với cô ta, lúc này mặc dù không dám nói những lời chế giễu trước mặt Tưởng Nhược Nam, nhưng đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên như cười như không. Bộ dạng đó của họ khiến người ta còn khó chịu hơn là nói ra miệng.
Cách đó không xa, Từ quý phi và một vài cung phi đang mỉm cười xem kịch, căn bản không có ý định ngăn cản Từ Uyển Thanh. Trong khoảng thời gian đó Từ quý phi cao giọng cười nói: “Uyển Thanh, đừng có gây sự với Hầu phu nhân, nếu không bị đánh, bổn cung cũng không giúp được ngươi đâu!”
Các cung phi, mệnh phụ bên ấy nhớ lại hành động trước kia của Tưởng Nhược Lan, đều không nhịn được đưa tay lên che miệng cười.
Cục diện lúc này vô cùng bất lợi cho Tưởng Nhược Nam.
Cận Yên Nhiên nhìn Từ Uyển Thanh, rồi lại nhìn Tưởng Nhược Nam với sắc mặt càng lúc càng sa sầm bên cạnh, cô ta sợ nếu Tưởng Nhược Nam không kìm được mà ra tay đánh người sẽ khiến Hầu phủ mất mặt, bất giác thò tay giật giật ống áo của Tưởng Nhược Nam để nhắc nhở.
Hành động này bị Từ Uyển Thanh nhìn thấy, cô ta càng đắc ý hơn: “Cận Yên Nhiên, ngươi cũng sợ tẩu tẩu mình sẽ làm mất mặt Hầu phủ phải không?”
Cận Yên Nhiên đỏ mặt, vội rụt tay về.
Tưởng Nhược Nam nhìn Từ Uyển Thanh, lửa giận trong lòng bốc lên, nếu không phải vì đang ở trong một nghi lễ long trọng, nàng đã căm hận mà cho cô ta một cái bạt tai rồi. Nhưng những lúc thế này đâu thể cãi nhau với cô ta? Càng cãi cọ càng mất mặt, càng tức giận thì càng trúng kế của tỷ muội cô ta. Nàng ngay lập tức nén giận lại quay người bỏ đi, không thèm để ý tới cô ta nữa, chỉ coi cô ta như một con ch.ó điên đang cắn càn.
Nhưng nàng nhịn được, người bên cạnh chưa chắc đã nhịn được.
“Ai bảo Hầu phu nhân chẳng hiểu biết gì?” Lưu Tử Đồng đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Hầu phu nhân biết trị bệnh, bệnh của ta và mẹ ta đều do Hầu phu nhân dùng thực liệu trị khỏi!”
Từ Uyển Thanh thấy đang yên đang lành lại có người đứng ra nói hộ Tưởng Nhược Nam, trong lòng càng thêm giận, nhưng khi nhìn rõ người đó là Lưu Tử Đồng thì lại bật cười: “Lưu Tử Đồng, con người ngươi cũng thật rộng lượng, năm đó chính cô ta đã đẩy ngươi ngã xuống nước, khiến ngươi bị bệnh lâu như vậy, phải trốn trong nhà không dám đi đâu. Giờ bệnh vừa mới đỡ, vết thương lành sẹo đã quên đau rồi sao? Ngươi hãy thận trọng, nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, e rằng chẳng kẻ nào dám rước ngươi đâu!”
Từ Uyển Thanh lôi chuyện cũ ra nhiếc móc, chính là muốn Tưởng Nhược Nam mất mặt trước tất cả mọi người, nhằm trả nỗi nhục mà cô ta phải hứng chịu trước đó.
“Ngươi…” Lưu Tử Đồng mặt trắng bệch, không dám tiếp tục tranh luận với cô ta nữa, giật lùi về phía sau hai bước, tức tới mức sắp khóc đến nơi.
“Từ tiểu thư nói vậy là sai rồi.”
Từ Uyển Thanh sững lại, trong lòng buồn bực vô cùng, hôm nay sao lại có nhiều người đứng ra nói đỡ cho Tưởng Nhược Nam đến vậy nhỉ? Trước kia chẳng phải họ đều rất ghét Tưởng Nhược Nam hay sao? Không chỉ cô ta, mà đám cung phi mệnh phụ xung quanh cũng thấy bất ngờ. Tưởng Nhược Lan mặc dù luôn rất đắc sủng chỗ Thái hậu, nhưng cách đối nhân xử thế của nàng đều khiến người ta chán ghét. Trong những bữa tiệc công khai thường xảy ra chuyện lạnh nhạt trào phúng nàng, chỉ có điều họ không làm thế trước mặt Thái hậu mà thôi, chẳng ai nói giúp Tưởng Nhược Lan câu nào, tất cả đều đứng bên cười nhạo nàng.
Hôm nay sao thế này, không những có người đứng ra nói giúp cho nàng, mà còn là người trước đó nàng từng đắc tội nặng.
Từ Uyển Thanh quay người lại, thấy người vừa nói là mẫu thân của Lưu Tử Đồng, Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân mặc dù là mệnh phụ ngũ phẩm, nhưng cũng là trưởng bối của Từ Uyển Thanh, Từ Uyển Thanh không dám hỗn với bà trước mặt mọi người.
Cô ta nén cơn giận trong lòng xuống: “Không biết vãn bối đã nói gì sai?”
Lưu phu nhân đi tới cạnh Từ Uyển Thanh, thân hình bà không cao nhưng vẻ mặt đường hoàng của bà lại có khí thế áp bức người khác. Đầu tiên bà quay người hướng về phía Từ quý phi và đám cung phi và đám cung phi kia hành lễ: “Không biết nương nương có cho phép lão thân được nói vài lời chăng?”
Từ quý phi sao có thể ngăn cản, hôm nay không phải tiệc sinh nhật của cô ta, cô ta cũng giống như những người có mặt ở đây, đều chỉ là khách.
“Hôm nay vốn là một bữa tiệc vui vẻ, Lưu phu nhân có gì muốn nói xin mời tự nhiên!”
Lưu phu nhân lại quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự an ủi vô hạn, giống như đang nói, yên tâm, lão thân nhất định sẽ đứng về phía phu nhân, khiến Tưởng Nhược Nam cảm động vô cùng.
“Con người ta khó tránh khỏi việc mắc lỗi. Các vị, những người đang có mặt ở đây, ai dám nói mình chưa từng phạm lỗi?” Lưu phu nhân vừa nói, vừa nhìn quanh một lượt, trong số họ đúng là chẳng có ai dám đứng ra nói rằng mình chưa từng phạm lỗi cả.
“Lẽ nào bản thân Từ tiểu thư chưa từng mắc lỗi gì sao?”